Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Yêu Chí Tử

CHƯƠNG 122

Quả nhiên sau khi cô ta trở thành cô chủ lớn, khí thế cũng khác hẳn.

“Đúng vậy, tôi chính là người cao quý hơn cô, cũng chỉ có tôi mới có thể xứng với Kiến Hưng.” Trên mặt cô ta đầy vẻ cao ngạo.

Tôi không có tâm trạng nào chơi đùa với cô ta, thản nhiên nói: “Ừ, các người rất xứng đôi!”

Tôi nói xong lại tránh cô ta, chuẩn bị trở về văn phòng.

Thật không khéo, sáng sớm tôi đi giày cao gót ba phân ra ngoài. Ở cửa văn phòng của Phó Kiến Hưng có đặt hai cây Tùng Nghênh Khách. Vì kéo dài khoảng cách với Lục Hòa Nhi, tôi ngược lại quên chú ý dưới chân.

Cho nên tôi bị vướng chân cộng thêm đi vội nên đi không vững, ngã nhào về phía trước.

Tôi theo bản năng, đưa tay nắm lấy bất kỳ thứ gì có thể nắm được bên cạnh. Lục Hòa Nhi đứng gần tôi nên đã bị tôi kéo. Nhưng cô ta đi giày cao gót bảy phân, vừa bị tôi kéo thì ngã xuống theo tôi.

Cho nên, tôi và Lục Hòa Nhi cùng ngã xuống đất. Có lẽ xuất phát từ bản năng của người mẹ nên tôi vội vàng dùng đầu gối và khuỷu tay chống xuống đất.

Lục Hòa Nhi ngã ngược về phía tôi, mông cô ta đập xuống đất trước, vừa ngã xuống đã hét lên: “A…”

Tiếng hét rất lớn đã thu hút cả Phó Kiến Hưng và Trần Nghiệp đi ra.

Trong tay Phó Kiến Hưng vẫn cầm điện thoại. Anh vừa nhìn thấy hai chúng tôi đều ngã thì nhíu mày lại, giơ tay đỡ Lục Hòa Nhi ở bên cạnh anh lên.

Sau đó, anh mới đi đến bên cạnh tôi. Nhưng tôi đã được Trần Nghiệp đỡ dậy rồi. Anh nhìn tôi từ đầu tới chân, trầm giọng nói: “Em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu, nhìn về phía Lục Hòa Nhi đang ôm cổ tay uất ức, thấy trên bàn tay cô ta bị cọ xát một mảng, còn rỉ máu, có vẻ hơi chói mắt.

Tôi hất tay Phó Kiến Hưng giơ ra định đỡ mình, nói: “Cô Lục bị thương, anh đưa cô ta tới bệnh viện xử lý đi.”

Sau đó tôi nhìn về phía Trần Nghiệp, nói: “Anh có thể đỡ tôi qua ngồi qua bên kia một lát không?”

Trần Nghiệp gật đầu, đỡ tôi tới sofa trong phòng khách.

Lục Hòa Nhi tự nhiên bị ngã, vừa đau vừa uất ức, nước mắt đã rơi xuống từ bao giờ, nhìn Phó Kiến Hưng với vẻ đáng thương: “Anh Kiến Hưng, em đau!”

Phó Kiến Hưng liếc nhìn tôi, sau đó nhìn Trần Nghiệp nói: “Anh đưa cô Lục tới bệnh viện.”

“Em không cần!” Lục Hòa Nhi nói, mắt đỏ lên: “Anh Kiến Hưng đưa em đi, nếu không em sẽ không đi.”

“Anh còn làm việc.” Anh nói xong lại chẳng quan tâm vẻ mặt Lục Hòa Nhi thế nào, đi thẳng vào văn phòng.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận