CHƯƠNG 22
Ăn cơm xong, vốn là tôi mời nhưng không ngờ lúc thanh toán thì anh ta đã thanh toán trước, khi ra khỏi nhà hàng cùng anh ta, tôi nói: “Coi như tôi nợ anh bữa cơm này, lần sau tôi mời!”
Anh ta đáp: “Hy vọng bữa cơm tiếp theo chúng ta có thể cùng ăn ở Hải Thành.”
Tôi giật mình nhưng rồi mỉm cười, không biết phải trả lời anh ta thế nào.
Đã không còn sớm nữa, tôi cũng nên đi về. Khi tới cạnh xe, anh ta đột nhiên hỏi: “Đã hẹn thời gian phẫu thuật chưa?”
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, gật đầu trả lời: “Ngày mai!”
Nếu đã quyết định thì đương nhiên phải tốc chiến tốc thắng.
Anh ta “ừm” một tiếng rồi nhìn tôi bảo: “Phó Kiến Hưng biết không?”
“Không biết!” Tôi lắc đầu: “Tôi cũng không định nói cho anh ấy!”
Anh ta cau mày, không nói gì nữa.
Tôi khởi động xe, thấy anh ta ngơ ngác đứng cạnh xe mình, tôi không tiện nói nhiều nên chào rồi lái xe về biệt thự luôn.
Mười phút sau xe dừng lại dưới lầu biệt thự, tôi không xuống xe mà ngồi trong xe lấy đơn ly hôn Hàn Sương đưa cho mình ra.
Lòng tôi thấy hơi khó chịu, tôi cứ nghĩ trừ khi một ngày nào đó Phó Kiến Hưng kề dao vào cổ bắt tôi ký thì tôi mới ký, nhưng không ngờ tôi lại là người chủ động cầm bản thoả thuận ly hôn này đi tìm anh.
Về tài sản ly hôn, trước giờ Phó Kiến Hưng luôn hào phóng, anh đã hứa sẽ cho tôi căn biệt thự này và hơn một nửa lợi nhuận hàng năm của Phó thị.
Nhìn những thứ này tôi cảm thấy hơi buồn cười, có lẽ ngay từ đầu Phó Kiến Hưng đã cảm thấy tôi vì những thứ này, chỉ cần cho tôi tất cả những gì tôi muốn thì tôi không có lý do gì không ký.
Một lúc lâu sau, tôi đặt bút ký.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!