Ngay ngày hôm sau, vợ chồng nhà họ Tống đã tức tốc thúc giục Tống Ngạo đến bệnh viện để nói chuyện lại với Diệp Tuệ. Cũng vừa hay luật sư cố vấn Lăng Lập Cảnh và Tịnh Nhu cũng đang ở đó. Vừa vào đến phòng Đinh Minh Huệ và Tống Hưng đã ra sức mở lời ngon ngọt hòng lấy lòng Diệp Tuệ.
“Tuệ Tuệ, con suy nghĩ lại đi mà”
Tịnh Nhu cùng Lăng Lập Cảnh chỉ đứng đấy nhìn bộ mặt giả tạo mà hai người kia bày ra. Đúng là không phải già nào cũng đáng kính! Thật đáng xấu hổ!
Diệp Tuệ không thèm đoái hoài gì đến vợ chồng nhà kia, bà chỉ nhìn Tống Ngạo im lặng đứng tần ngần ở đấy mà cất giọng.
“Kí tên chưa?”
Tống Ngạo ngay lập tức bày ra bộ mặt uỷ khuất, buồn bã lên tiếng.
“Sống chung với nhau bao nhiêu năm, chẳng lẽ em không thể niệm tình cũ một chút sao?”
“Tình cũ? Vậy sao ngày xưa lúc anh đánh tráo con tôi anh không nghĩ đến kết cục như ngày hôm nay đi”
Tống Ngạo bần thần không nói được gì cả, ông ta chỉ biết im lặng, Diệp Tuệ lại tiếp tục.
“Nếu anh ngoan ngoãn ký vào đơn ly hôn thì bố mẹ anh có thể giữ lại những thứ trong tay họ chứ đợi đến lúc ra toà thì số tiền các người phải bồi thường cho tôi và con gái tôi không chỉ là con số trên thoả thuận này đâu”
Tống Ngạo bất đắc dĩ thở dài, ông nắm chặt tay lại lần cuối rồi từ từ thả lỏng ra, gật đầu chấp thuận.
“Được, anh ký”
Ngay khi tiếng nói của ông cất lên, Đinh Minh Huệ và Tống Hưng tức khắc cảm thấy lo sợ, bà ta định lên tiếng nói gì đó nhưng lại bị Tống Hưng ngăn lại.
Sau khi ký xong, Tống Ngạo cùng hai vợ chồng già kia muối mặt rời đi không dám hó hé thêm tiếng nào. Một phần vì ở đây đang là bệnh viện, mặt khác ở đây còn có luật sư hai người đó không thể làm gì hơn được.
Giấy tờ đã xong xuôi hết, Diệp Tuệ giao việc còn lại cho Lăng Lập Cảnh.
“Lão Lăng, những chuyện còn lại nhờ anh nhé”
“Cô cứ yên tâm dưỡng bệnh đi”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh của Diệp Tuệ lại một lần nữa được mở ra. Cứ ngỡ mấy người kia lại quay lại đòi quyền lợi nhưng không, thì ra là Diệp Tư Thành. Cậu mang khuôn mặt trầm buồn rón rén bước vào phòng.
“Mẹ, đã ký vào thoả thuận…vậy con có thể…”
Diệp Tuệ nhìn sắc mặt của Diệp Tư Thành cùng với lời nói ngắc ngứ của cậu cũng đã đoán ra cậu muốn cái gì…
“Muốn gặp mẹ ruột của con sao?”
“Vâng!”
“Muốn gặp thì gặp đi”
Lời bà vừa thoát ra, đôi con ngươi của Diệp Tư Thành lập tức mở lớn nhìn Diệp Tuệ, dường như cậu không dám tin vào lời nói ấy, cậu cứ đăm đăm nhìn bà khiến bà cũng phải thở dài.
“Nhìn gì chứ? Nhìn mẹ giống người hẹp hòi lắm sao? Dù sao người phạm lỗi đâu phải là…bà ấy…cũng chỉ bị lừa thôi”
“Nhưng…nếu ban đầu bà ấy đổi lại…”
Diệp Tuệ chìa tay ra muốn nắm lấy tay Diệp Tư Thành, cậu cũng từ từ tiến tới nắm lấy tay bà. Cùng lúc bàn tay kia cũng kéo Tịnh Nhu lại gần để cô ngồi lên giường. Diệp Tuệ từ tốn giãi bày.
“Đều là người làm mẹ, chuyện mẹ không làm được hà tất cứ phải cưỡng cầu người khác phải làm. Huống hồ bà ấy cũng bị trừng phạt rồi, tuy mẹ với Tịnh Nhu xa nhau nhiều năm, nhưng giờ mẹ lại có cả trai lẫn gái, thì còn gì không hài lòng nữa chứ?”
Diệp Tư Thành không kìm nổi được cảm xúc của bản thân mà gục vào vai của Diệp Tuệ khóc nấc lên, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống không ngừng. Đúng là chỉ có khóc mới khiến tâm tình cậu trở nên tốt hơn…
Ngay sau đó, Diệp Tư Thành được Tịnh Nhu đưa về chung cư mà Đường Lệ đang sống. Vừa đỗ xe phía dưới, Diệp Tư Thành đã sốt sắng hỏi cô.
“Tịnh Nhu, là ở đây sao?”
“Ừm, mau đi thôi. Giờ chắc bà ấy đang ở nhà đấy”
Lúc này, bên ngực trái của Diệp Tư Thành bỗng nhiên đập thình thịch, tâm tình cậu cứ hồi hộp, bồn chồn không thôi. Không biết khi được gặp bà ấy cậu sẽ phản ứng như thế nào đây?
Diệp Tư Thành cùng Tịnh Nhu đi lên nhà, nhẹ nhàng ấn chuông cửa. Đường Lệ ở bên trong nghe thấy tiếng chuông cũng nhanh nhẹn ra mở cửa. Cửa vừa mở bà đã thấy xuất hiện bên ngoài là cô và Diệp Tư Thành. Trong khi bà vẫn còn đang ngỡ ngàng, Tịnh Nhu lại cất tiếng gọi mẹ…
“Mẹ, con đến đây…”
Đường Lệ tủi nhục cúi gằm mặt xuống, đè nén chất giọng khàn đặc.
“Đừng gọi mẹ là mẹ, mẹ không xứng…”
Tịnh Nhu ngay lập tức cắt ngang.
“Mẹ, con đưa Tư Thành đến gặp mẹ, mẹ không mời bọn con vào nhà sao?”
Đường Lệ vừa nghe đến hai chữ “Tư Thành” liền ngẩng đầu lên nhìn, mắt bà đã đọng lại vài giọt nước mắt. Bà bất ngờ cất tiếng.
“Tư Thành, con…”
“Mẹ…”
Diệp Tư Thành chỉ cất tiếng gọi một tiếng mẹ thôi đã khiến Đường Lệ sững người, bà không thể nào kìm nén được những giọt nước mắt nữa, bà ôm mặt khóc rưng rức ngay tại cửa. Bà biết bà không xứng với từ “mẹ” này mà…
Tịnh Nhu không chần chừ tiến đến ôm chặt Đường Lệ vào trong lòng, để mặc bà vừa khóc vừa nói trong lòng cô.
“Xin lỗi Tịnh Nhu…xin lỗi Tư Thành…mẹ có lỗi với các con…”
Tịnh Nhu ghì chặt Đường Lệ vào lòng mình, vỗ lưng bà nhẹ giọng.
“Mẹ, con không trách mẹ, mẹ không có lỗi với con…còn những chuyện khác, sau này con sẽ cùng mẹ gánh vác”
Sau đó, cô dìu Đường Lệ vào trong nhà, để bà ngồi xuống sofa, Diệp Tư Thành cũng nối gót theo sau. Ngồi yên vị trên sofa, Tịnh Nhu ân cần lấy khăn giấy đưa cho bà lau đi nước mắt trên mặt của mình.
“Tịnh Nhu đã nhận lại bà Diệp rồi đúng không? Vậy khi nào con sẽ đổi hộ khẩu, cả Tư Thành nữa…con định sắp xếp như nào?”
“Chuyện hộ khẩu chắc con phải chờ đến khi mẹ con và Tống Ngạo hoàn tất thủ tục ly hôn rồi mới giải quyết tới”
Đường Lệ vừa nghe xong liền sững sờ hỏi lại.
“Ơ…ly hôn á?”
Lát sau, Đường Lệ cũng đã ngẫm tới và hiểu ra.
“Ừm, cũng đúng. Quả thật là nên ly hôn. Sao có thể ở chung với gia đình như thế chứ”
Đường Lệ mỉm cười, đưa tay lên vuốt nhẹ mấy lọn tóc loà xoà trước mặt Tịnh Nhu.
“Như vậy cũng được, ít nhất con cũng không cần phải dính líu đến hạng người đó nữa”
Dứt lời, bà cũng quay sang nhìn Diệp Tư Thành hỏi.
“Vậy Tư Thành thì sao? Hộ khẩu của con vẫn tiếp tục ở nhà họ Diệp hay là…”
Đối với câu hỏi ngập ngừng của Đường Lệ, Diệp Tư Thành thành thật nói.
“Hộ khẩu của con thì vẫn thế, theo ý mẹ Diệp thì sẽ tuyên bố với bên ngoài con và Tịnh Nhu là thai song sinh…do nhà họ Tống mê tín nên bị bỏ, đến giờ mới nhận lại”
Nhận được câu trả lời từ con trai, thâm tâm Đường Lệ bỗng xuất hiện cảm giác mất mát, nhưng bà cũng không thể đòi hỏi quá nhiều sau tất cả những chuyện đã xảy ra nên chỉ đành ngậm ngùi đồng ý.
“Thế à, cũng đúng. Sự thật này không thích hợp công khai cho lắm…chỉ cần bà Diệp không để ý là được rồi…”
…
Tịnh Nhu được Sở Hạo Dương đón ở dưới lầu, nhưng khi ngồi trên xe, cô cứ nghĩ về cuộc trò chuyện của cô, Diệp Tư Thành và Đường Lệ lại càng khiến cô thêm não lòng. Tịnh Nhu thở dài thườn thượt, tất nhiên động thái của cô đã có phần tác động đến Sở Hạo Dương ngồi bên cạnh.
“Sao vậy?”
“Không có gì, hơi cảm khái thôi. Suy đi tính lại thì khi em chuyển hộ khẩu ra ngoài mẹ sẽ trở thành người già cô đơn mất…”
Sở Hạo Dương biết Tịnh Nhu lo lắng cho Đường Lệ một thân một mình mặc dù đã có Diệp Tư Thành nhưng dù thế nào cũng đành phải thuận theo tự nhiên, tôn trọng sự thật thôi.
“Cũng phải chịu thôi, Tống Ngạo bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, nếu Diệp Tư Thành cũng bị lộ chuyện thân thế thì nhà họ Diệp sẽ rất khó để ổn định cục diện tiếp theo của Diệp thị. Hơn nữa, em nói em chưa từng học quản lý tài chính, cũng không muốn quản lý công ty, trong tình huống cân nhắc thiệt hơn thì để Diệp Tư Thành tiếp tục làm chủ tịch là lựa chọn tốt nhất rồi thế nên chỉ còn cách tuyên bố với bên ngoài hai người là thai song sinh”
Tịnh Nhu hiểu những gì Sở Hạo Dương nói chỉ là trong lòng cô vẫn lấn cấn cái gì đó…
“Em hiểu, đây là cách giải quyết tốt nhất ở thời điểm hiện tại, còn bà ấy…Tư Thành nói cậu ấy sẽ chăm sóc…có điều…em không ngờ cậu ấy lại nói như thế!”
Cô trầm ngâm nhớ lại lời nói chắc nịch của Diệp Tư Thành khi còn ở nhà Đường Lệ.
“Tuy em không chuyển hộ khẩu ra, nhưng từ nay về sau, trừ chuyện giữ chức ở Diệp thị thì em sẽ không lấy bất cứ thứ gì ở Diệp thị nữa”
Sở Hạo Dương vốn là người thông minh, nhìn xa trông rộng, anh cũng biết lời nói của Diệp Tư Thành lúc ấy có ý gì, anh nén tiếng thở dài cất giọng.
“Dù sao Diệp Tư Thành cũng không có máu mủ với nhà họ Diệp, anh đoán bà Diệp sẽ chuyển cổ phần trong tay của Tống Ngạo sang cho em và cho em thêm một phần trong tay bà ấy. Điều đó giúp em có thể ngồi vững chiếc ghế chủ tịch ở tập đoàn”
Tịnh Nhu dựa đầu vào cửa kính xe liếc nhẹ sang anh.
“Thật ra…bà ấy cũng không nhất thiết phải làm thế…căn bản là em không hề để ý đến chuyện cổ phần gì đó”
Lúc này, Sở Hạo Dương đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay cô hỏi một câu.
“Tịnh Nhu, em có tin vào năng lực của Diệp Tư Thành không?”
“Đương nhiên là tin rồi, chính vì thế nên em mới không chịu tiếp nhận Diệp thị. Em biết chỉ khi tập đoàn ở trong tay cậu ấy thì mới có thể phát triển tốt hơn!”
Sở Hạo Dương nghe đến đây liền nhanh chóng mở lời đưa ra giải pháp.
“Em đã tin vào năng lực của cậu ấy. Vậy thì sau này, chờ khi cậu ấy tạo ra thành tích, em hãy cho cậu ấy cổ phần xem như khích lệ cậu ấy đã vất vả làm việc”
Tịnh Nhu ngỡ ngàng, khuôn mặt cô cứ nghệt ra, còn ngước mắt quay sang hỏi lại.
“Ơ? Nhưng…cậu ấy sẽ nhận nó chứ?”
Sở Hạo Dương dịu dàng quay sang ngắt nhẹ má cô ôn tồn nói.
“Tại sao lại không? Nếu cậu ấy làm được thì việc lấy cổ phần cũng là điều xứng đáng mà!”
Tịnh Nhu trầm tư cúi đầu nghĩ ngợi, cô cảm thấy cách suy nghĩ và giải quyết vấn đề của anh khá phù hợp, có lẽ cô cũng nên xem xét thử…