Đinh Minh Huệ và Tống Hưng vừa mới thấy thấp thoáng bóng dáng của Diệp Tuệ đã cố tình xông tới rồi dùng tone giọng lớn nhất hét vào mặt bà.
“Diệp Tuệ, sao cô lại chuyển hết cổ phần của Tống Ngạo cho Đường Tịnh Nhu chứ? Cho dù có chuyển thì cũng nên chuyển cho Tư Thành chứ?”
Tống Hưng cũng hùa theo Đinh Minh Huệ.
“Đúng đó, cô chuyển cổ phần cho Đường Tịnh Nhu thì làm sao Tư Thành thừa kế công ty? Nó đã dốc hết tâm huyết cho công ty, cô không thể vô tình như thế được”
Chưa để Diệp Tuệ đáp trả lại hai vợ chồng họ, Diệp Tư Thành đã bước lên phía trước ngăn lại.
“Ông bà nói lung tung gì vậy? Cháu vốn là…”
Diệp Tuệ ngay lập tức lên tiếng chặn đứng lại lời muốn nói của Diệp Tư Thành.
“Tư Thành, họ là ông bà con, chuyện này con không nên ra mặt, để cho mẹ”
Diệp Tuệ bước lên phía trước, đối mặt với hai người mặt dày nhà họ Tống, bà chỉ còn cách cứng rắn, bà trầm mặt lạnh giọng.
“Tôi chỉ nói một lần này thôi, hai người hãy nghe cho rõ! Tập đoàn Diệp thị là tài sản của nhà họ Diệp, không hề liên quan đến nhà họ Tống các người. Thế nên tôi muốn cho ai cổ phẩn, ông bà không có quyền can thiệp, cũng không có tư cách để can thiệp. Tôi niệm tình Tư Thành cho ông bà ra đi tay trắng, đã là nhân từ lắm rồi. Ông bà tốt nhất đừng thử thách tính kiên nhẫn của tôi bằng không một khi tôi ra mặt kiện ông bà ra toà, ông bà nghĩ…”1
Diêp Tuệ bỗng nhiên hạ tone giọng, cúi sát người gần vào hai vợ chồng nhà kia khẽ nói nhỏ.
“Ông bà có thể sống những ngày tháng còn lại ngoài tù được sao?”
Nghe lời cảnh cáo từ Diệp Tuệ, Đinh Minh Huệ và Tống Hưng bỗng chốc cảm thấy lạnh sống lưng, mặt cắt không còn giọt máu. Hai người đó liếc nhìn thấy vẫn còn rất nhiều người ở đây, vốn dĩ họ muốn đến đây để làm mất mặt Diệp Tuệ và Tịnh Nhu nhưng có lẽ họ đã tính toán sai một bước mất rồi. Hai vợ chồng họ Tống không nói không rằng chạy trối chết khỏi khách sạn mà không dám quay đầu lại.
Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Tuệ ái ngại cúi đầu trước vợ chồng Sở Trạch Hiên và Hạ Thư Di.
“Anh chị Sở, hôm nay để anh chị chê cười rồi”
Sở Trạch Hiên không nói gì, Thư Di biết ý cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
“Chị Diệp, không sao đâu. Tôi thấy chuyện này nên dứt khoát một thể vì đằng nào hai người cũng đã ly hôn rồi, đừng để những người đó làm ảnh hưởng đến gia đình của chị. Huống hồ chị cũng vừa mới phẫu thuật xong nữa, nên giữ gìn sức khoẻ là tốt nhất”
Diệp Tuệ gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời, bà cười nhẹ.
“Được, vậy mọi người đi đường cẩn thận”
Thư Di gật đầu chào lại, bà ấn nút nâng cửa sổ xe lên. Cửa vừa đóng, Sở Trạch Hiên đanh mặt lên tiếng yêu cầu.
“Tiểu Dương, cho người trông chừng nhà họ Tống, đừng để họ làm ầm ĩ nữa”
Sở Hạo Dương biết ba anh làm vậy là có lí do, anh ngay tức khắc giải thích.
“Ba à, dù sao họ cũng có quan hệ huyết thống với Tịnh Nhu, nếu con trực tiếp ra tay, có phải…”
Sở Trạch Hiên trầm giọng.
“Con nên biết người nhà họ Tống sống sung sướng bao nhiêu năm nay, giờ bỗng mất đi mọi thứ sao họ cam tâm cho được chứ? Năm đó đã dám đánh tráo hai đứa trẻ, thì giờ họ tất nhiên sẽ có gan làm chuyện tày đình hơn nữa. Chúng ta nên nắm đầu ngọn sóng, đừng để đến khi xảy ra chuyện rồi mới hối hận”1
Sở Hạo Dương quay đầu nhìn ra phía bên ngoài, ánh mắt ánh lên sự kiên định.
“Vâng, con biết nên làm gì rồi ạ”
Cùng lúc ấy, tại căn hộ của Tạ Thần Phong. Lại nói, chuyện tình cảm của Tiêu Nhất Nam và Tạ Thần tiến triển khá thuận lợi. Sau khi bị bắt gặp ở thang máy ngày hôm đó, Tiêu Nhất Nam ngoài miệng thì chối đây đẩy chuyện tình cảm với Tạ Thần Phong nhưng trong lòng sớm đã đắm chìm tự bao giờ.
Cô biết cô vốn là thần tượng cho nên những chuyện cá nhân cô không tiết lộ ra bên ngoài mà chỉ âm thầm xác định quan hệ với Tạ Thần Phong. Tất nhiên những người thân thích đều biết quan hệ yêu đương của bọn họ. Tạ Thần Phong cũng rất tôn trọng cô nên anh không có ý kiến.
Hiện tại, Tiêu Nhất Nam đang nằm dài tại căn hộ của Tạ Thần Phong suy tư nghĩ về Tịnh Nhu. Cô lo lắng không biết Tịnh Nhu gặp phụ huynh có thuận lợi, suôn sẻ hay không, ba mẹ của Sở Hạo Dương có làm khó Tịnh Nhu hay không?!
Trong khi cô vẫn còn đang suy nghĩ miên man, Tạ Thần Phong đã đem đĩa hoa quả đến ngồi xuống ghế cạnh cô.
“Đang nghĩ gì đó? Gọi em mấy lần mà chẳng thấy phản ứng gì”
“Hả?”
Tiêu Nhất Nam lớ ngớ khi biết Tạ Thần Phong gọi mình nãy giờ, có lẽ do cô quá mất tập trung nên không nghe rõ. Tiêu Nhất Nam nằm dựa lưng vào ghế tựa nói ấp úng.
“Em…đang nghĩ đến chuyện…của Tịnh Nhu…”
Tạ Thần Phong thoải mái nằm xuống ghế tựa cạnh cô mỉm cười.
“Yên tâm đi, hai bác Sở rất dễ nói chuyện. Em chỉ cần lo lắng cho hai người đó có bắt Tịnh Nhu và anh Dương lập tức kết hôn hay không, rồi sau đó em phải dành thời gian để làm phù dâu không thôi”
Tuy là vậy nhưng Tiêu Nhất Nam vẫn thấy lấn cấn trong lòng.
“Có quá đến thế không? Chẳng khác nào ước gì Sở Hạo Dương kết hôn cho lẹ? Bình thường mấy gia đình hào môn kiểu vậy chẳng phải ba mẹ anh ta sẽ dẫn theo một cô gái xinh đẹp đến cho Sở Hạo Dương, bảo với mọi người đây mới là con dâu mà hai người họ ưng ý hay sao?”
Tạ Thần Phong nghe lí luận của Tiêu Nhất Nam mà phá lên cười khiến cô ngượng chín mặt.
“Hahaha, em coi bao nhiêu phim thần tượng cẩu huyết rồi mới có suy nghĩ như thế vậy?”
Tiêu Nhất Nam thẹn quá hoá giận, ngay tức khắc tiến đến gần Tạ Thần Phong đứng trước mặt anh lườm cháy mặt.
“Được rồi, đừng cười nữa. Em không hiểu chuyện trong giới các anh, nên dựa theo tình tiết trong phim đúng rồi còn gì nữa. Anh còn cười nữa là em cho anh mất giống đấy biết chưa hả?”
Bị Tiêu Nhất Nam cảnh cáo nhưng có điều Tạ Thần Phong vẫn không thể ngừng cười nổi. Anh ôm bụng cười ngặt nghẽo không ngậm được miệng khiến Tiêu Nhất Nam bực bội đá mạnh vào chân anh làm anh kêu oai oái. Sau đó còn nhéo mạnh tai anh khiến anh tha thiết cầu xin không ngừng…
…
Buổi tối, tại biệt thự riêng của Triệu Tư Tư. Cô ta đang thư giãn uống từng muỗng canh hầm, đột nhiên quản gia bước đến gần từ tốn nói.
“Tiểu thư, cậu Âu Dương đến rồi”
Nghe vậy, động tác đưa muỗng canh lên miệng của Triệu Tư Tư chợt dừng lại, cô ta không quay lại nhìn quản gia mà lạnh giọng.
“Nói với anh ta tôi không có nhà”
Vừa dứt lời, tiếng nói của Âu Dương Duy đã truyền đến bên tai cô ta.
“Em không muốn gặp anh đến như vậy sao?”
Triệu Tư Tư không kiêng dè trực tiếp ném thẳng chiếc muỗng xuống mặt bàn khiến nó tạo thành tiếng kêu leng keng bắt tai, cô ta cáu kỉnh.
“Vì lần nào anh đến đây cũng toàn nói mấy chuyện mà tôi không muốn nghe”
Âu Dương Duy đứng đằng sau thuận miệng nói.
“Em đúng là hiểu anh. Quả thật hôm nay anh đến để báo cho em một tin xấu”
Đi cùng lời nói là hành động rút trong túi áo ra một tấm thiệp hồng nhẹ nhàng đưa ra trước mặt Triệu Tư Tư. Phản ứng đầu tiên của cô ta là khá bất ngờ nhưng sau đó liền đứng dậy, không thèm để Âu Dương Duy vào mắt đi thẳng lên lầu.
“Anh ra ngoài đi, chỗ này không chào đón anh!”
Âu Dương Duy biết Triệu Tư Tư đã đoán ra tấm thiệp đó là của ai, để cắt đứt hy vọng mong manh của cô ta, anh ta đứng đó nói với lên.
“Sở Hạo Dương và Diệp Tịnh Nhu sắp đính hôn rồi”
Bước chân của Triệu Tư Tư bỗng chốc dừng lại, cô ta lặng lẽ hít sâu một hơi sau đó mới cất giọng.
“Tôi biết rồi, anh đi được rồi”
Âu Dương Duy ở dưới nhà nhìn lên cánh cửa phòng của Triệu Tư Tư đã đóng chặt mà bất đắc dĩ thở dài. Anh ta cứ đứng đó ngước mắt lên nhìn mà không cần nhận lại sự phản hồi. Lát sau, Âu Dương Duy lặng lẽ rời đi.
Triệu Tư Tư dựa lưng vào cánh cửa phòng, cô ta ngồi thụp xuống nền đất lạnh mà khóc nấc lên. Nước mắt cứ thi nhau rơi xuống không ngừng. Cái khoảnh khắc nhìn thấy tấm thiệp hồng đó cô ta đã biết đó là của Sở Hạo Dương chỉ là trong lòng cô ta vẫn cố chấp không thể buông bỏ chấp niệm về anh. Nhưng chỉ khi lời nói của Âu Dương Duy vang lên sau lưng cô ta thì khi đó cô ta mới thực sự chấp nhận sự thật rằng: Triệu Tư Tư cô ta thua thật rồi!
Triệu Tư Tư cô ta nên từ bỏ rồi!