Ngày tháng cứ dần trôi, thế mà kể từ ngày đính hôn với Sở Hạo Dương cũng đã 1 năm. Anh vẫn tiếp tục điều hành tập đoàn Dương Thiên, còn Tịnh Nhu đã thành công đưa công ty thiết kế Tinh Nghệ của mình lên một tầm cao mới. Công ty của cô được mọi người chú ý nhiều hơn, được truyền thông quảng bá trên các mặt báo lớn. Dường như cũng có thể là một đối thủ nặng kí đối với tập đoàn của Sở Hạo Dương.
Sự nghiệp thăng tiến vượt bậc, cứ ngỡ nhan sắc sẽ tàn phai nhưng không, sức hút của Tịnh Nhu vốn không hề giảm mà còn thăng hạng hơn trước rất nhiều khiến mỗi lần cô lên truyền hình trả lời phỏng vấn đều khiến Sở Hạo Dương ở nhà si mê không lối thoát, thật muốn giấu cô đi mà thôi.
Ngay lúc này đây, Tịnh Nhu đang tham gia một buổi phỏng vấn giới thiệu về bản thiết kế sắp tới công ty cô sẽ đưa ra thị trường chuẩn bị tiến hành khởi công xây dựng. Đột nhiên, ngay lúc đang thư giãn bất chợt người MC dẫn chương trình chuyển hướng câu hỏi sang đời sống riêng tư của cô.
“Diệp tổng, xin mạn phép tôi hỏi một số điều về chuyện tình cảm của cô được không ạ?”
“Được, cô cứ tự nhiên”
Nữ MC hào hứng ra mặt, nặn ra nụ cười tươi rói.
“Diệp tổng, theo như chúng tôi được biết thì cô đã đính hôn với chủ tịch tập đoàn thiết kế Dương Thiên - Sở Hạo Dương đúng không ạ? Thêm nữa rằng, sau khi buổi lễ đính hôn kết thúc còn có thông tin cho rằng cô không muốn kết hôn vội vì muốn gây dựng sự nghiệp. Vậy thì theo như kế hoạch đã định sẵn hiện tại công việc đã ổn định, cô định khi nào sẽ kết hôn?”
Tịnh Nhu bối rối không nói lên lời, cô còn định lên tiếng nói rằng chắc không lâu nữa đâu, vì căn bản cô đã sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân với Sở Hạo Dương rồi. Nhưng cô chưa kịp nói lời nào thì bất chợt phía hậu trường truyền đến một giọng nam trầm.
“Ngay bây giờ”
Giọng nói ấy không ai khác chính là Sở Hạo Dương, ngay khi anh vừa cất giọng nói, ống kính camera đã ngay lập tức lia về phía anh nhanh chóng. Sự xuất hiện cùng lời nói không đầu không đuôi của anh đã khiến tất cả cánh nhà báo sững sờ, cả Tịnh Nhu cũng rất bất ngờ, cô đứng bật dậy khỏi ghế ngỡ ngàng che miệng.
Sở Hạo Dương phong độ bước từng bước vững chãi đi đến bên cô, ôm chặt lấy vai cô rồi hôn nhẹ lên trán cô. Thấy hành động thân mật như vậy, nữ MC bối rối cất tiếng hỏi.
“Sở tổng, tôi nghe không nhầm đúng không? Câu nói vừa nãy của anh là có ý gì vậy?”
Sở Hạo Dương nhướng mày nói.
“Đó là ý này…”
Dứt lời, Sở Hạo Dương quỳ một chân xuống nền đất, lấy từ trong túi áo vest ra một hộp nhung đỏ, bên trong chính là chiếc nhẫn kim cương tinh xảo anh đã cất công tỷ mỉ nhờ nhà thiết kế riêng thiết kế cho cô. Tịnh Nhu phút giây này ngỡ ngàng đến mức không nói lên lời…
“Anh…”
Không để Tịnh Nhu phải chờ lâu, Sở Hạo Dương đã chặn ngang.
“Tịnh Nhu, em còn nhớ 1 năm trước khi chúng ta hoàn thành lễ đính hôn xong không? Em nói rằng em muốn gây dựng sự nghiệp, anh từng đề nghị rằng thành gia trước rồi lập nghiệp sau cũng được nhưng đáng tiếc là em lại không đồng ý nhất quyết muốn hoàn thành ước mơ”
“Tất nhiên anh tôn trọng quyết định của em, anh nói anh sẽ chờ đến khi em sẵn sàng. Hiện tại em đã thành công, anh không thể chờ đợi thêm được nữa, anh muốn hỏi em một câu rằng: em có đồng ý kết hôn với anh không?”
Tịnh Nhu xúc động đến nỗi nấc nghẹn lên, cô trấn tĩnh lại bản thân, hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng.
“Hạo Dương, cảm ơn anh đã kiên nhẫn đợi em, em của hiện tại cũng không còn mong mỏi gì hơn nữa, em chỉ muốn nói với anh rằng…EM ĐỒNG Ý”
Sở Hạo Dương chỉ cần nghe có vậy liền lập tức đeo nhẫn vào tay cô rồi đứng bật dậy ôm chặt cô xoay vòng vòng. Niềm hạnh phúc của đôi trẻ đã thành công truyền cảm hứng đến tất cả mọi người có mặt ở hiện trường ngày hôm nay.
Anh đặt nhẹ cô xuống đất, hai người cùng xoay người nhìn về phía camera, Tịnh Nhu giơ ngón tay đã đeo chiếc nhẫn cầu hôn của Sở Hạo Dương ra trước ống kính mỉm cười thoả mãn. Nữ MC dẫn chương trình cũng không kiềm nổi xúc động lên tiếng.
“Chúc mừng hai người. Chúng tôi thật sự rất mong chờ vào đám cưới thế kỉ của hai người”
Tịnh Ngu gật đầu thay cho câu trả lời, sau đó cô được anh dẫn ra phía bên ngoài, hai người đi đến đâu cũng nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý…khiến Tịnh Nhu ngượng ngùng rúc mặt vào cánh tay anh nhằm trốn tránh…
…
Ngày lại ngày trôi qua, mới đó mà đã đến ngày diễn ra buổi lễ kết hôn của Sở Hạo Dương và Diệp Tịnh Nhu. Hôn lễ được tổ chức tại khách sạn xa hoa bậc nhất trực thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Dương Thiên, được trang trí công phu đèn chùm và những đoá hoa tươi nhất.
Trong phòng trang điểm lúc này, Tịnh Nhu cứ ngất ngây trước sự hiện diện của bản thân cô trong chiếc gương lớn. Tâm trạng hiện giờ của cô khá bối rối, căn bản cô cứ nghĩ trước đó hai gia đình đã cử hành lễ đính hôn lớn như vậy thì lễ kết hôn sẽ làm kín đáo hơn nhưng không, hôn lễ xa hoa, chiếc váy cưới đắt đỏ cô đang mặc trên người bây giờ chính là minh chứng cho sự chịu chơi của nhà họ Sở.
Đang ở trong không gian yên tĩnh, bỗng dưng cánh cửa phòng trang điểm bị Tiêu Nhất Nam mở tung ra, cô nàng hối hả chạy đến mở lời suýt xoa.
“Tịnh Nhu ơi là Tịnh Nhu, cậu đẹp thật đó!”
Ngay sau đó là sự xuất hiện của Diệp Tuệ, bà nâng nhẹ bước chân tiến đến bàn trang điểm.
“Con gái mẹ nhớ phải hạnh phúc đấy biết không? Nếu thằng bé Hạo Dương mà có làm tổn thương con, mẹ sẽ là người đứng ra làm chủ cho con…”
Tịnh Nhu xúc động đưa tay vuốt nhẹ má Diệp Tuệ, mỉm cười.
“Mẹ à, mẹ yên tâm đi. Con nhất định sẽ hạnh phúc mà”
Giờ lành đã đến, đúng 7h tối, khách khứa đã đến đầy đủ, Tịnh Nhu khoác tay Sở Trạch Hiên bước vào lễ đường, ở đó Sở Hạo Dương đã đứng uy nghiêm chờ cô. Sở Trạch Hiên đặt nhẹ bàn tay nhỏ của cô xuống lòng bàn tay của anh nhẹ giọng.
“Hạo Dương, ba thay mặt bề trên nhà họ Diệp giao Tịnh Nhu lại cho con, con hãy nhớ phải yêu thương, chăm sóc cho con bé thật tốt. Nếu như con dám làm tổn thương con bé chỉ cần là một sợi tóc thôi, ba cũng sẽ không nể tình con là con trai ruột của ba mà ra tay tính sổ đâu”
Sở Hạo Dương cùng Tịnh Nhu đều bật cười trước lời đe doạ của Sở Trạch Hiên, anh nắm lấy tay cô mỉm cười gật đầu đồng ý.
“Con đã rõ thưa ba”
Sau khi đã tiến hành hết các nghi thức quan trọng, cả hai trao nhẫn cưới cho nhau. Nhìn chiếc nhẫn kim cương được anh đeo vào ngón áp út của mình, Tịnh Nhu đã thầm nhủ rằng cuộc đời sau này của cô đã chính thức thuộc về anh.
Mọi thứ đều đã hoàn thành, Tịnh Nhu tranh thủ về phòng trang điểm thay ra bộ váy cưới rồi mặc bộ váy cưới khác gọn gàng hơn để cùng anh đi tiếp rượu. Chính vì khách khứa hôm nay rất đông, không chỉ là bạn bè thân thiết mà còn là những đối tác làm ăn của cả hai người.
Vì thế nên rất nhanh Sở Hạo Dương đã bị chuốc say quắc cần câu.
Sau khi tiệc tàn, Tịnh Nhu khệ nệ đưa anh về biệt thự riêng. Vừa ném anh xuống giường, Tịnh Nhu đã phải hít lấy hít để, thở phì phò để sốc lại tinh thần.
Cô vốn định đi thay ra bộ váy cưới này để mặc một bộ đồ ngủ thoải mái hơn sau đó sẽ đi pha cho anh một ly nước giải rượu nhưng bước chân còn chưa nhấc lên, cánh tay của Tịnh Nhu đã bị một lực đạo kéo thẳng xuống giường.
Cô ngã chúi về phía giường ngủ, nằm đè lên thân hình nóng bỏng rắn chắc của ai kia. Tịnh Nhu đấm nhẹ vào ngực anh.
“Nào…buông em ra để em đi pha nước giải rượu cho anh”
Sở Hạo Dương không những không buông mà còn ôm chặt hơn, giở giọng mè nheo.
“Không…anh không buông”
Sau đó còn ghé sát vào vùng tai mẫn cảm của cô thổi nhẹ một hơi vào đó cất giọng mị hoặc.
“Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta mà…mình nên động phòng thôi em yêu”
Dứt lời, chưa kịp để Tịnh Nhu phản ứng, Sở Hạo Dương đã đè chặt cô xuống giường tới tấp hôn xuống.
Sở Hạo Dương cúi xuống hôn lên cổ cô, hơi thở nóng ấm có chút men rượu của anh phà vào làn da nhạy cảm của cô, càng khiến làn da đã phiếm hồng nay lại đỏ rực lên vì những nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông.
Môi anh di chuyền xuống xương quai xanh tinh tế của cô đặt lên đó vài dấu vết đánh dấu chủ quyền, sau đó lại di chuyển môi xuống phía dưới, cởi phăng chiếc váy cưới vướng víu của cô ra đáp nhẹ lên một bên ngực đầy đặn.
Tịnh Nhu dường như đã biết đêm nay cô sẽ không thoát được khỏi anh, chính vì thế mà cô không hề cự tuyệt, ngược lại còn chủ động dẫn dắt anh.
Bị vẻ đẹp của Tịnh Nhu mê hoặc, Sở Hạo Dương không chần chừ mà cắn mút mạnh vào một bên ngực căng tròn của cô. Ban nãy chỉ là ngậm nhẹ để tạo cảm giác, bây giờ mới chính thức vào trận chiến. Anh bắt đầu há miệng, ngậm lấy nơi đỉnh đầu, đầu lưỡi còn vờn quanh viên ngọc hồng, nhiều khi khẽ miết rồi nghiến nhẹ răng, bên còn lại thì bị anh trêu đùa đầu hoa đến mức nó trướng lên.
Từ những hành động của anh đã thành công khiến cơn dục vọng trong con người của cô trỗi dậy, đôi tay mảnh khảnh khẽ mân mê yết hầu, sau đó lại đan vào tóc anh, toàn thân cô dường như ưỡn cong như con tôm chín, dán chặt lấy da thịt của anh.
Sau khi đùa nghịch chán chê, Sở Hạo Dương di chuyển dần xuống vùng bụng phẳng lì, hơi thở theo đó tịnh tiến dần xuống phía dưới, dừng lại nơi khu rừng thần bí.
Tịnh Nhu biết anh định làm gì, dù đã nhiều lần bị anh tấn công kiểu này nhưng thực sự cô vẫn chưa quen cho lắm. Tịnh Nhu vội vàng giữ chặt lấy đầu của anh, nhất quyết không cho anh có cơ hội làm việc đó. Nhưng cho dù bị cô ngăn cản đến như thế nào, Sở Hạo Dương vẫn quyết không từ bỏ.
Anh thành công hạ thấp miệng xuống đoá hoa mẫn cảm kia, hôn lên từng chút một, mút một cái thật mạnh khiến đoá hoa không chịu được tuôn trào mật dịch nóng hổi.
“Khoan đã…dừng…dừng lại…”
Cả người Tịnh Nhu bị kích thích, giống như bị điện giật, nhiệt độ trong cơ thể cô đột ngột tăng lên, đôi chân thon thả e thẹn khép chặt lại. Người đàn ông nhất định giữ chặt hai chân của cô ở bên cạnh, miệng không ngừng trêu đùa hai cánh hoa. Đầu lưỡi ướt át từ từ trượt dần vào phía bên trong, hết di chuyển lên lại di chuyển xuống. Anh chỉ cần mấp môi và miết mạnh vài cái cũng khiến cho cơ thể của Tịnh Nhu phản ứng kịch liệt, toàn thân trước cô ưỡn cong, hai tay bấu chặt lấy đầu của anh, bụng dưới run lên không ngừng.
Trước phản ứng của Tịnh Nhu, tất nhiên Sở Hạo Dương không cảm thấy ngạc nhiên mà còn vô cùng thoả mãn. Anh rời môi khỏi đoá hoa mẫn cảm đó, trên khoé môi vẫn còn đọng lại chút **** *** trắng. Đầu ngón tay đưa lên miệng quệt ngang chút **** *** đó rồi từ từ đưa lên miệng mút mát.
Sau đó, Sở Hạo Dương ngồi thẳng người dậy đồng thời cũng đỡ cô ngồi dậy cùng mình. Gương mặt điển trai ghé sát vào gương mặt đã nhuốm màu nhục dục của cô khẽ thì thào.
“Giúp anh cởi đồ xuống trước”
Giọng nói đầy vẻ ma mị của anh vang lên bên tai, Tịnh Nhu dường như đã bị mê hoặc, bàn tay cô nhẹ nhàng đưa lên giúp anh cởi bỏ những thứ vướng víu trên người anh xuống. Khi bàn tay nhỏ lần mò xuống thắt lưng của anh, vì tâm trạng có phần hơi rối bời mà tay chân luống cuống, cũng vì thế mà cô không thể nào nới lỏng được chiếc thắt lưng của anh. Tịnh Nhu phụng phịu ngước mắt nhìn anh.
“Khó quá…anh tự đi mà cởi…”
“Anh mà cởi thì em xác định đi là vừa…”
Dứt lời, trong chốc lát Sở Hạo Dương đã thành công cởi bỏ chiếc thắt lưng, anh ngồi quỳ trên giường, cởi bỏ hết tất cả chướng ngại vật còn lại trên người.
Sở Hạo Dương một khắc liền đẩy ngã Tịnh Nhu xuống giường, tách rộng hai chân cô ép chặt vào thắt lưng của mình, vật nam tính sớm đã ngẩng cao đầu sẵn sàng xung kích nơi ướt át mê hoặc kia.
“Cô dâu của anh đúng là tiểu yêu tinh mà”
Tịnh Nhu ngơ ngác nhìn anh như con nai vàng, Sở Hạo Dương tất nhiên là không thể chịu được ánh mắt đó của cô, anh lập tức cúi xuống hôn lên hai cánh môi anh đào, bàn tay đỡ vật nam tính nóng hổi liên tục cọ sát vào nơi rừng rậm bí hiểm kia.
Tịnh Nhu cố gắng kiềm lại chất giọng vốn không thuộc về mình nhưng hình như cô lại tốn công vô ích rồi thì phải.
“Ưm…Dương…em khó chịu…”
Nghe tiếng rên rỉ động lòng người của Tịnh Nhu, Sở Hạo Dương cũng không muốn để cô chịu đựng thêm nữa, hơn cả anh đã không thể kiềm chế nổi cơn dục vọng, anh nhanh chóng tìm điểm mẫn cảm đâm mạnh cậu nhỏ vào sâu bên trong cô. Vì bị đâm mạnh bất ngờ mà nơi đó thít chặt đến mức khiến anh khó chịu.
“Em yêu…thả lỏng nào…”
Thân dưới của anh lần nữa dùng lực đẩy mạnh về phía trước, vật nam tính của người đàn ông chôn vùi sâu vào hàng động mê người kia.
“Ưm…nhẹ thôi…đau em…”
Trong căn phòng tân hôn rộng lớn từng đợt từng đợt vang lên tiếng kêu la mờ ám của người thiếu nữ, hai tay siết chặt lấy grap giường, phía dưới hạ thể hứng chịu từng đợt tấn công mạnh mẽ của người đàn ông.
Tịnh Nhu duỗi thẳng tay bắt lấy tấm lưng trần của người đàn ông, bàn tay miết nhẹ lên tấm lưng rắn chắc ấy, vì cơn đau mà khiến lực đạo ở tay cô miết mạnh tạo thành những vệt dài. Sau cùng sự đau đớn thay bằng sự khoái cảm, Tịnh Nhu để mặc anh thúc sâu đến tận tử cung, khi ấy cô chỉ biết để lại tiếng rên mị hoặc cùng tiếng thở dốc mà thôi.
Sau một hồi quấn quýt bên nhau, Tịnh Nhu giật mình cảm nhận được đầu nấm của vật nam tính đã giãn nở, cô hốt hoảng.
“Đừng…đừng bắn vào trong…”
Nhưng có vẻ lời van xin của cô đã quá muộn màng, Sở Hạo Dương mặc kệ cô cầu xin, trực tiếp bắn thẳng vào trong.
“Đừng sợ…chúng ta nên có con được rồi…”
Tịnh Nhu bật cười.
“Anh cứ đợi đấy…em và con sẽ hành anh đến khi nào anh kiệt sức cũng không tha”
“Được…anh rất mong chờ”
Sở Hạo Dương vừa lau đi những giọt mồ hôi trên vùng trán mịn vừa cười nói. Cả hai cả ngày nay vì lo cho hôn lễ cộng với việc vừa vận động mạnh đã dần thấm mệt. Anh gục mặt xuống ngực cô ngủ thiếp đi, Tịnh Nhu cũng mệt mỏi ôm đầu anh nhắm mắt…hơn cả là cô cứ như vậy để cậu nhỏ của anh vùi sâu vào hang động chật hẹp của mình suốt đêm…