Dạo này trời về đêm vô cùng lạnh, thời tiết thất thường như vậy nếu không giữ ấm cơ thể thì sẽ dễ bị nhiễm cảm. Trần Thiển không thể để Tống Hàm ngủ ở phòng khách lạnh lẽo được vì thế đã đồng ý để anh ngủ chung một giường với mình.
Hiện tại đã hơn mười hai giờ đêm, mọi người đã đi ngủ hết rồi nhưng Tống Hàm vẫn chạy sang đây muốn ngủ ké với Trần Thiển. Hai người họ nằm trên một chiếc giường, Tống Hàm thì nằm ngoài còn Trần Thiển thì nằm bên trong, cô quay mặt vào trong tường rồi kéo chăn đắp lên tới tận cằm. Dù đã cùng nhau ngủ trên một chiếc giường tới tận hai lần nhưng Trần Thiển vẫn có chút đề phòng và e ngại.
"Thiển Thiển, em ngủ chưa?"
Tống Hàm bỗng dưng cất tiếng hỏi Trần Thiển, nằm một lúc lâu như vậy rồi mà anh cũng còn chưa ngủ. Trần Thiển thì bị đánh thức giữa chừng nên hiện tại chưa thể ngủ lại nhanh được, huống chi bên cạnh còn đang có một người biến thái cấp đặc biệt nữa sao cô có thể an tâm ngủ được ngay chứ.
Trần Thiển không trả lời mà chỉ nhích người ra xa Tống Hàm, thấy cô giữ khoảng cách với mình liền cảm thấy không được vui. Tống Hàm vòng tay ôm lấy eo Trần Thiển, kéo thật mạnh khiến cả người cô lê sát vào lồng ngực mình. Trần Thiển giật mình quay lại, cô lắp bắp:
"Tống… Tống Hàm, anh làm cái gì thế?"
Tống Hàm một tay giữ Trần Thiển, tay còn lại gác lên đầu. Anh phả hơi nóng vào tai của cô, nói:
"Dù gì cũng là người yêu của nhau, em ngại ngùng cái gì nữa."
"Thì… thì tại vì em chỉ không muốn làm phiền giấc ngủ của anh mà thôi."
"Không phiền, anh thích được ôm em như thế này hơn."
Trần Thiển nằm im thin thít một chỗ để mặc Tống Hàm ôm mình, nhịp tim của cô lúc này đập rất nhanh có cảm giác như nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng kể ra được ôm thế này cũng thật ấm áp, nhất là khi thời tiết đang dần trở lạnh như hiện tại.
…
Sáng hôm sau.
Đây là buổi sáng đầu tiên mà Tống Hàm được thức dậy trên giường của Trần Thiển, hơn thế nữa là được ôm cô vào lòng như thế này, cảm giác đúng là không có gì tuyệt vời bằng.
Tống Hàm thức dậy trước Trần Thiển nhưng anh không dám đánh thức cô mà chỉ im lặng ngắm nhìn cô. Mặt mộc của Trần Thiển khi vừa mới ngủ dậy trông cũng thật đáng yêu, dù không trang điểm nhưng làn da lại nhẵn nhụi, trắng mịn nhìn thôi đã muốn chạm vào rồi. Tống Hàm không kiểm soát được hành động mà đưa tay chạm vào má của cô và điều đó đã vô tình khiến cô tỉnh giấc.
Trần Thiển chớp chớp hai mắt, cô mơ màng nhìn thẳng vào người đang nằm bên cạnh mình. Dường như cô vẫn chưa hết ngái ngủ nên gương mặt có chút thẫn thờ, giống kiểu vẫn chưa hoàn hồn.
"Tống Hàm?"
Thấy Trần Thiển cất tiếng gọi khẽ trong bộ dạng lim dim hai con mắt, Tống Hàm không thể nhịn được cười.
"Sao thế?"
"Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em thế?"
Giọng nói của Trần Thiển có vài phần như đang giận dỗi.
"Nhìn em đáng yêu thì anh ngắm thôi."
Tống Hàm đang có ý khen Trần Thiển nhưng Trần Thiển lại không tin điều đó. Cô xấu hổ kéo chăn che mặt đi bởi vì mặt của cô lúc mới tỉnh dậy trông sẽ vô cùng xấu xí.
"Đáng yêu cái khỉ gì chứ? Mặt mộc của em mà anh cũng dám nhìn sao? Xấu lắm nên anh đừng có nhìn."
Tống Hàm chẳng để ý điều đó, bản thân anh thấy đẹp thì là đẹp thôi. Đúng là con gái ai cũng ngại khi để người khác thấy mặt mộc của mình, đặc biệt là bạn trai vì họ lúc đó sẽ chẳng còn tự tin nữa. Trần Thiển trốn trong chăn cuộn tròn thành một quả bóng, dù Tống Hàm có nói thế nào cô cũng không chịu ngoi đầu ra ngoài.
"Thiển Thiển, em lúc nào cũng rất xinh đẹp việc gì phải thiếu tự tin như thế. Nhưng cho dù em có xấu xí thì anh vẫn sẽ yêu em."
Trần Thiển nghe vậy còn buồn bã hơn, cô mếu máo:
"Vậy là anh chê em xấu đúng không?"
Tống Hàm vội vàng xin lỗi:
"Không, ý anh không phải như thế đâu."
"Anh về đi Tống Hàm, nếu anh còn không về thì em sẽ không rời khỏi chăn đâu."
"Thôi được rồi anh sẽ về, anh về ngay đây."
Một lúc sau, Trần Thiển đã không còn nghe thấy giọng nói của Tống Hàm nữa. Cô từ từ kéo chăn rời khỏi mặt, hai mắt hấp háy nhìn xung quanh sau khi kiểm tra Tống Hàm đã trở về liền thở phào nhẹ nhõm.
Trần Thiển chậm rãi bước vào trong phòng tắm, cô đứng nhìn bản thân trước gương rồi lẩm bẩm:
"Sao có thể xấu xí thế này cơ chứ? Anh ấy thấy mình trong bộ dạng này rồi sao? Thật xấu hổ chết đi được."
Trần Thiển vừa mới ngủ dậy nên hai mắt vẫn chưa được tỉnh táo, đầu tóc thì bù xù, môi thì khô khốc trông chẳng có chút sức sống nào cả. Tống Hàm nhìn mặt mộc của cô mà còn khen đẹp chắc chắn là đang nịnh cô, ngay cả bản thân cô nhìn mình trong gương còn cảm thấy kinh khủng nữa.
Trong khi đó, ở nhà của Tống Hàm.
Tống Hạ tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ngủ trên giường của anh trai nên cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Con bé vệ sinh cá nhân xong liền mở cửa ra ngoài, lúc này mùi thơm thức ăn do chính tay Tống Hàm nấu đã thu hút sự chú ý của Tống Hạ.
"Anh Tống Hàm, đêm hôm qua… tại sao em lại ngủ trong phòng anh vậy?" Tống Hạ đi đến bên cạnh Tống Hàm rồi cất tiếng hỏi.
"Kể từ lần sau mày cứ ngủ trên giường của anh, không cần ngủ sofa nữa."
"Thế còn anh?"
"Anh… sẽ ngủ ở nhà Trần Thiển."
Nghe anh trai nói sẽ ngủ ở nhà bạn gái vì thế Tống Hạ liền tỏ ra khá thích thú. Cô nàng nhảy tót lên bệ bếp, vung vẩy hai chân vừa ngồi xem anh trai nấu cơm vừa trêu chọc:
"Có phải anh với chị Trần Thiển đã làm cái chuyện đó đó rồi không?"
Tống Hàm chợt dừng tay lại, anh quay sang thì bắt gặp ánh mắt dò xét của Tống Hạ.
"Ừ đấy, trẻ con thì biết cái gì mà hỏi."
"Trẻ con gì, năm nay em vừa tròn 18 rồi đấy nhé."
"Mày đừng có vớ vẩn, sinh nhật còn chưa tới mà 18 cái gì."
Tống Hạ cũng không ngờ là anh trai vẫn nhớ sinh nhật của mình. Kể ra ngoài mặt Tống Hàm hay cục súc thế thôi nhưng vẫn quan tâm đến em gái. Cho dù hai năm không gặp nhau nhưng cũng chẳng tới mức xa cách.
"Ra ngoài kia đi, đừng ở đây làm vướng tay vướng chân anh mày."
"Xì… anh nghĩ em thích nhìn anh nấu ăn lắm chắc."
Tống Hạ bĩu môi chống hai tay nhảy xuống sau đó chạy một mạch ra ngoài phòng khách. Tống Hạ đi qua tủ đựng huân chương của anh trai thì phát hiện có một tấm vé dành cho khách vip đi chơi ở quán bar, có lẽ Tống Hàm là khách hàng thân thuộc ở đó nên mới được tặng chiếc vé này. Tống Hạ chưa một lần được vào quán bar nên rất mong muốn được vào đó, cô nàng lén cầm luôn chiếc vé của Tống Hàm rồi tiện tay cất vào túi.
Nhân lúc Tống Hàm không để ý, Tống Hạ liền mở cửa chạy sang nhà của Trần Thiển.
"Chị Trần Thiển, mở cửa giúp em với."
Trần Thiển từ trong phòng chạy ra, cô rất bất ngờ khi thấy Tống Hạ đứng trước cửa nhà mình.
"Tống Hạ?"
"Chị em mình vào trong nói chuyện đi ha."
Tống Hạ vội vàng đẩy Trần Thiển vào trong sau đó đóng chặt cửa lại. Cô nàng kéo tay Trần Thiển tỏ vẻ thân thiết rồi hỏi:
"Chị Trần Thiển có cái váy nào sexy một chút không?"
Trần Thiển bày ra gương mặt kinh ngạc, cô hỏi lại:
"Sao em lại hỏi chị như vậy?"
"Thì đây là lần đầu tiên em lên thành phố mà, quần áo của em thì chẳng có mấy, chị cho em mượn đi chơi với bạn nhé?"
Quần áo thì Trần Thiển có nhiều nhưng với một người như Tống Hạ thì việc mượn đồ đi chơi cần phải cân nhắc. Con bé mới lên thành phố, vẫn còn chưa đủ 18 tuổi nên việc đi chơi mấy nơi dành cho người lớn là không thể được. Trần Thiển lo ngại nhất là việc Tống Hạ mượn đồ của cô rồi đi vào mấy cái nơi không hay ho như thế, nếu để Tống Hàm biết chắc chắn anh sẽ cho Tống Hạ một trận no đòn.
Nhưng chẳng lẽ Tống Hạ đã lên tiếng mượn mà Trần Thiển lại không cho sao? Hết cách Trần Thiển đành dẫn Tống Hạ vào trong phòng ngủ của mình sau đó mở toang cửa tủ ra. Lúc nhìn thấy các loại váy áo có trong tủ của Trần Thiển, hai mắt của Tống Hạ sáng rực lên vì thích thú.
"Oa… chị Trần Thiển có nhiều đồ quá!"
Trần Thiển đưa tay lựa lấy mấy bộ váy giản dị dễ thương đưa cho Tống Hạ rồi nói:
"Em thấy mấy bộ này thế nào?"
Mặc dù nhìn những bộ đó rất đẹp nhưng Tống Hạ lại không hề thích.
"Có bộ nào khác không ạ?"
Trần Thiển tiếp tục lấy ra những bộ váy khác cho Tống Hạ tha hồ chọn lựa nhưng những đồ cô đưa chỉ là những chiếc váy dài kín đáo, không hợp gu của Tống Hạ.
Vì để chính tay Trần Thiển chọn Tống Hạ không có ưa nên cô đành để cô nàng tự chọn lấy. Tống Hạ hí hửng lấy chiếc váy hở hang nhất của Trần Thiển rồi giơ ra.
"Chị cho em mượn bộ này nhé?"
Với độ tuổi của Tống Hạ, mặc những bộ đồ gợi cảm này sẽ rất nguy hiểm.
"Tống Hạ, em nhất quyết phải chọn bộ đó sao?"
"Vâng, em thích mấy kiểu như thế này. Chị yên tâm, em đi chơi với bạn an toàn mà, không sao đâu ạ."
Trần Thiển có chút nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý.
Tối hôm ấy.
Sau khi Tống Hàm đi làm thêm trở về thì phát hiện Tống Hạ không có ở nhà. Anh có gọi điện thoại cho Tống Hạ thì không thấy con bé nghe máy.
"Trời ạ, con gái con đứa đi đâu giờ này còn chưa về nữa."
Tống Hạ mới lên thành phố chắc chắn sẽ không thông thạo đường ở đây. Với lại một đứa con gái đang tuổi lớn như Tống Hạ rất dễ bị mấy bọn xấu để ý, thành phố rộng lớn này nhìn xa hoa lộng lẫy vậy thôi nhưng vẫn còn tồn tại rất nhiều tệ nạn.
Lúc này, Tống Hạ đang mặc bộ đồ mượn của Trần Thiển bước vào trong quán bar. Nhờ có vé vip của anh trai nên Tống Hạ mới được vào trong mà không cần mất tiền.
Lần đầu tiên bước chân vào quán bar, không khí náo nhiệt của nơi này đã nhanh chóng thu hút Tống Hạ. Cô nàng một mình đi vào chốn ăn chơi sa đọa bậc nhất thành phố mà không biết nguy hiểm đang rình rập mình.
Từ phía xa xa, có hai tên đàn ông mặt mày kệch cỡm vừa hút thuốc lá vừa nhìn về phía Tống Hạ. Bọn chúng ngắm nhìn thân hình của cô gái chưa đủ tuổi ấy rồi nháy nhau.
"Kìa, hàng ngon đấy."
"Trông mặt non tơ thế kia chắc còn là học sinh, nhưng chết tiệt ở chỗ gu của tao lại là nữ sinh mới đau chứ."