Bất đắc dĩ Trần Thiển phải đồng ý tắm giúp cho Tống Hàm vì cánh tay đang bị thương của anh. Dù sao cũng là người yêu của nhau việc giúp nhau tắm chắc cũng không có gì là khó khăn nhưng chẳng qua Trần Thiển lại là kiểu người nhạy cảm, cứ mỗi lần thấy xấu hổ thì tay chân cô sẽ run lên và không kiểm soát được cảm xúc.
Bên trong phòng tắm, hai thân ảnh một cao một thấp đứng dưới ánh đèn sáng rực in bóng nhòe lên kính cửa giống như một bức tranh phong tình có chút lãng mạn. Tống Hàm đứng im như bức tượng, giang hai tay sang hai bên để làm tư thế sẵn sàng cho Trần Thiển cởi đồ.
Tuy nhiên đợi một lúc lâu nhưng Trần Thiển vẫn không hề có một chút động tĩnh nào cả. Tống Hàm đứng tới mỏi cả chân, giang mỏi cả tay mà Trần Thiển lại chẳng làm gì cả. Anh cau mày nhăn nhó:
"Trần Thiển, anh mỏi quá rồi, mau giúp anh cởi đồ ra đi."
Trần Thiển giật mình nhìn lên, ánh mắt lơ ngơ nhìn Tống Hàm rồi lại cúi xuống. Đừng nói đến chuyện cởi đồ cho Tống Hàm, tới việc chủ động hôn anh cô còn chưa dám làm nữa, lúc nào cũng là do Tống Hàm chủ động hết còn cô chỉ phối hợp theo thôi.
"Trần Thiển à anh mỏi tay quá rồi đấy! Em còn bắt anh đứng thế này đến bao giờ nữa?"
Nghe anh nói vậy, Trần Thiển mới bắt đầu có động tĩnh. Anh chậm rãi giơ hai tay lên chạm vào cúc áo của Tống Hàm, ngón tay lúng túng gỡ từng chiếc cúc trên áo của anh xuống. Tống Hàm mỉm cười nhìn Trần Thiển, nụ cười càng lúc càng nguy hiểm mỗi khi một chiếc cúc được cởi ra.
Không gian trong phòng tắm bỗng trở nên nóng nực, trên trán của hai người cũng đã lấm tấm mồ hôi. Sau khi cởi hết cúc áo, Trần Thiển liền kéo chiếc áo rời khỏi cơ thể của Tống Hàm. Một lần nữa nhìn thấy cơ ngực và múi bụng của Tống Hàm, Trần Thiển nhất thời đã bị thu hút nhưng ngay lập tức cô đã lấy lại bình tĩnh.
"Xem mặt em kìa Trần Thiển, có phải lại bắt đầu muốn cơ thể anh rồi không?"
Tống Hàm nhìn sự trốn tránh trong ánh mắt của Trần Thiển liền tỏ ra thích thú, lên tiếng trêu chọc cô. Trần Thiển nhíu mày đấm vào người anh, cô đáp:
"Còn lâu nhé! Ai muốn cơ thể anh, vớ vẩn!"
"Thôi được rồi, em còn chưa cởi hết nữa, mau lên anh muốn tắm lắm rồi."
Muốn tắm hay muốn giở trò biến thái?
Tống Hàm chỉ được cái thói thích trêu cô mà thôi, đúng là đáng ghét!
Trần Thiển cúi người giúp Tống Hàm tháo thắt lưng sau đó từ từ ngồi xổm xuống đồng thời kéo quần anh tụt xuống dưới. Trần Thiển không dám nhìn thẳng mà xấu hổ quay mặt sang bên cạnh.
"Xong… xong rồi đó, anh mau ngồi vào bồn tắm đi."
"Em đã cởi xong đâu mà bắt anh tắm? Vẫn còn mà, cởi nốt đi."
Lúc này Trần Thiển mới vội nhìn lên, cô phát hiện còn chiếc quần lót là chưa được cởi ra. Nhưng cái thứ ở trong lớp quần ấy lại hiện rõ mồn một trước mắt của Trần Thiển, cô vội vàng đứng dậy quay mặt đi, lúng túng:
"Anh… anh… tự… tự cởi nốt đi."
"Gì thế? Tay anh đang bị thương mà, sao cởi được."
"Một tay vẫn cởi được đó thôi, anh tự cởi đi, em không cởi đâu."
Tống Hàm thở dài rồi tự dùng một tay cởi quần lót, anh ném nó vào đống quần áo bẩn rồi ngồi vào trong bồn.
"Trần Thiển, đến giúp anh lau người đi."
Trần Thiển cúi mặt xuống lẳng lặng đi tới sau lưng Tống Hàm, cô cầm chiếc khăn trên tay sau đó giúp anh cọ lưng. Gương mặt của Tống Hàm lộ rõ vẻ sảng khoái, anh thản nhiên ngồi trong bồn tắm hưởng thụ cảm giác tuyệt vời có một không hai này.
Đang ngồi rất bình thường đột nhiên Tống Hàm kêu lên, người anh bỗng ngó ngoáy như con sâu khiến Trần Thiển ngơ ngác.
"Trần Thiển… anh… anh ngứa quá, gãi hộ anh với."
Trần Thiển đực mặt nhìn anh, cô hỏi:
"Ngứa? Anh ngứa ở đâu?"
"Ở phía trước này này, gãi giúp anh!"
Trần Thiển tưởng ở sau lưng chứ nếu ở phía trước thì cô không dám gãi giúp đâu. Trần Thiển lắc đầu, cô từ chối:
"Anh còn một tay không dùng tới mà, tự gãi đi chứ."
"Không được, anh mà tự gãi thì nó sẽ không hết ngứa được, đưa tay em đây để anh chỉ chỗ cho."
Trần Thiển có chút do dự trong lúc đưa tay cho Tống Hàm, thật sự trong những lúc như thế này không nên tin tưởng một người như Tống Hàm. Trong lúc Trần Thiển đang bị phân tâm, Tống Hàm bèn tóm lấy tay của Trần Thiển dúi cái tõm xuống dưới nước. Trần Thiển hốt hoảng cúi xuống thì phát hiện tay mình đang chạm vào cái chỗ đó của Tống Hàm.
"Tống… Tống Hàm, anh làm cái gì thế hả? Mau buông tay em ra!"
Tống Hàm lại bắt đầu giở trò biến thái rồi, thật chẳng đứng đắn chút nào hết.
Thấy Trần Thiển giãy giụa và hét lên, Tống Hàm càng được nước lấn tới. Anh giữ chặt lấy tay cô để cô chạm vào chỗ đó, không cho phép cô rụt tay về.
"Tống Hàm, em không có đùa đâu đó."
Trần Thiển bực mình quá liền véo mạnh vào tay của Tống Hàm khiến anh đau đớn buông lỏng tay ra. Trần Thiển nhân cơ hội đó thu tay về, đồng thời hất nước ướt hết mặt của Tống Hàm rồi đứng dậy bỏ ra ngoài. Cô thật không thể ở lại trong đây được nữa nếu không sẽ còn bị anh trêu chọc đủ thứ.
Sau khi Trần Thiển rời đi, Tống Hàm phải tự mình xoay sở. Từ việc kì cọ đến việc mặc quần áo anh đều phải dùng một tay. Đúng là khi chỉ có một tay thật sự rất khó khăn để làm mọi việc.
Tống Hàm mở cửa phòng tắm bước ra thì phát hiện Trần Thiển đã nằm ngủ trên giường rồi. Thấy anh bước ra, Trần Thiển liền kéo chăn che mặt, chứng tỏ cô vẫn chưa ngủ. Tống Hàm mỉm cười trèo lên giường, thận trọng giơ cánh tay bị thương lên, tay còn lại thì ôm lấy Trần Thiển.
"Thiển Thiển, em giận anh đấy à?"
Trần Thiển nằm im trong chăn không nói gì. Thấy vậy, Tống Hàm liền kéo chăn ra, cúi xuống hôn Trần Thiển.
"Ưm…"
Trần Thiển giật mình đẩy Tống Hàm ra khỏi người mình khiến cánh tay bị thương của anh đập mạnh xuống mặt giường.
"A!"
"Tống Hàm, anh lại thế nữa rồi."
Tống Hàm đau đớn tới tái xanh cả mặt, vết thương trên tay lại nhói đau khiến anh không thể cử động.
"Tống… Tống Hàm, anh không sao chứ?" Trần Thiển lo lắng hỏi.
Hình như cô ra tay hơi mạnh rồi thì phải.
"Anh đau quá, hình như vết thương lại chảy máu rồi… a!"
Trần Thiển hoảng sợ định cầm tay anh để xem vết thương thì bất ngờ bị Tống Hàm đè xuống giường lần nữa. Lúc cô nhận ra mọi chuyện chỉ là do anh diễn kịch thì đã quá muộn rồi.
"Tống Hàm, anh lại lừa em?"
"Nếu không lừa em thì sao hôn em được?"
Vừa dứt lời, Tống Hàm lại tiếp tục cúi xuống hôn Trần Thiển. Anh vừa hôn vừa dừng một lúc để nói:
"Đừng giãy giụa, nếu em giãy giụa thì vết thương sẽ đau hơn đấy."
Tống Hàm lợi dụng mình bị thương để mặc sức làm điều anh muốn làm với Trần Thiển mà không sợ cô mắng chửi hay phản kháng. Nếu không vì cái tay của anh thì Trần Thiển đã không ngoan ngoãn như thế này rồi.
…
Sáng hôm sau.
Lúc Tống Hàm trở về nhà thì bất ngờ nhìn thấy Tống Hạ đang chuẩn bị đồ đạc rời đi. Anh bước đến hỏi con bé:
"Mày làm cái trò gì vậy?"
Tống Hạ vừa gấp quần áo vừa trả lời:
"Em ở đây không an toàn không những thế sẽ làm liên lụy đến anh nữa. Bọn đòi nợ sẽ còn tìm em dài dài, em không thể để anh bị thương như hôm qua được."
Dù tính nết của Tống Hạ đúng là khó ưa nhưng nó cũng biết cách quan tâm đến anh trai mình phết ấy chứ. Tống Hàm thở dài đi đến chỗ Tống Hạ, thẳng thừng cầm lấy quần áo mà con bé vừa gấp gọn gàng giũ hết ra.
"Không đi đâu cả, mày làm gì có tiền mà rời đi? Cứ ở lại đây đi, không cần lo tới chuyện đòi nợ."
"Nhưng…"
"Anh nói thì phải nghe, còn cãi nữa anh đấm mày thật đấy biết không?"
Tống Hạ không dám cãi lời của Tống Hàm nữa. Sau vụ hôm qua, con bé cũng ngộ ra rất nhiều điều.
"Anh Tống Hàm, đêm qua em nghe thấy tiếng gì đó bên nhà của chị Trần Thiển, hai anh chị đã làm cái gì vậy?"
Tống Hàm ấp úng hỏi:
"Mày... Mày đã nghe thấy những gì?"
"Ờ thì… tiếng a a, ưm ưm rồi thỉnh thoảng lại có tiếng hét rõ lớn nữa."
Vậy là những gì xảy ra tối qua đã bị Tống Hạ phát hiện.
Đêm hôm qua lúc tắm xong, Tống Hàm có cùng Trần Thiển làm mấy chuyện nhạy cảm. Vì không mang bao theo mình nên đêm qua Tống Hàm chỉ dùng miệng để làm tất cả mọi thứ.
"Bận sau nhớ đeo tai nghe vào trước khi ngủ rõ chưa? Trẻ con thì không nên để ý chuyện người lớn." Tống Hàm hắng giọng nhắc nhở.
Tống Hạ nheo mắt nhìn Tống Hàm với điệu bộ đầy châm chọc, con bé thừa sức đoán được đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
"Anh đừng tưởng em trẻ con không biết gì nhé? Đêm qua anh và chị Trần Thiển làm gì em biết hết đấy."
Tống Hạ dù chưa đủ tuổi nhưng nhận thức thì thừa sức hiểu mấy cái chuyện nhạy cảm này. Có muốn giấu thì cũng chẳng giấu được.
Sáng hôm đó, Tống Hàm và Trần Thiển đi ra bến xe buýt thì bắt gặp anh em Duệ Thần. Hai người họ vẫn giữ nét mặt giống tối qua, chẳng chút sức sống nào cả.
"Duệ Hân, vết thương hôm qua của cậu không sao chứ?" Trần Thiển chạy đến chỗ Duệ Hân, hỏi thăm cô ấy.
"Mình không sao."
Trước đây Duệ Hân nói rất nhiều nhưng dạo này hầu như cô ấy đều im lặng và trở nên ít nói hơn. Có lẽ là do chuyện liên quan tới Tần Dịch.
Vừa nhắc đến Tần Dịch là Tần Dịch liền xuất hiện, hôm nay bỗng dưng mọi người lại thấy Tần Dịch đang ngồi sẵn trên xe buýt và hướng mặt về phía bọn họ. Duệ Hân và Tần Dịch chạm phải ánh mắt nhau nhưng cả hai đã nhanh chóng né tránh.
"Duệ Hân, cậu và anh Tần Dịch định cứ như thế tới bao giờ?"
Duệ Hân trả lời:
"Thì đơn giản đã kết thúc rồi, chẳng có gì cứu vãn được nữa cả."