Chu Tử Phong gật đầu chào chị mình một câu, ngay sau đó tiến lại gần cô.
"Chị dạo này khoẻ chứ?"
Chu Tử Hạ gật đầu, dang tay ra ôm lấy em mình vào trong lòng.
"Chị khoẻ, sao em lại lên được đây?"
Chu Tử Hạ buông em mình ra, đưa tay lên chỉnh mái tóc hơi rối cho Chu Tử Phong.
"Mẹ nhớ chị cho nên mới cùng em lên đây thăm chị."
Chu Tử Hạ đưa mắt tìm kiếm hình bóng của mẹ mình nhưng không thấy đâu, cô quay sang hỏi em mình.
"Mẹ đâu? Sao chị không thấy mẹ?"
Chu Tử Phong khẽ à lên một tiếng, đưa tay lên gãi gãi đầu: "Vì thấy mẹ mệt mỏi sau khi đi đoạn đường xa cho nên em đã bảo mẹ nghỉ ở căn phòng trọ, còn em thì đi tìm chị."
Nói xong, ánh mắt Chu Tử Phong nhìn về phía người đàn ông tuấn lãng đang đứng ở phía sau chị mình. Ánh mắt nghi ngờ của cậu hiện rõ, nhìn về phía cô mà hỏi.
"Chị, người đàn ông đó là ai vậy?"
Chu Tử Phong đánh ánh mắt ra hiệu với cô rằng có người đang đứng ở phía sau nhìn cô. Bấy giờ Chu Tử Hạ mới chợt nhớ đến Hàn Cao Lãng đang ở đây.
Vào lúc cô không biết nên trả lời thế nào thì bỗng Hàn Cao Lãng lên tiếng.
"Chào em, anh là Hàn Cao Lãng, bạn trai của chị em."
Nói rồi Hàn Cao Lãng bước đến gần cô, vươn tay ra ôm lấy vai cô.
"Rất vui khi được gặp em."
Chu Tử Phong ngạc nhiên muốn rớt cái cằm, ánh mắt không tin quét một lượt từ đầu đến cuối chân của người đàn ông, sau đó nhìn về phía Chu Tử Ha.
"Chị, anh ta nói là sự thật sao?"
"Ừ, anh ấy... là bạn trai chị."
Chu Tử Hạ cười gượng gạo một cái sau đó gật đầu. Nếu như cô không gật đầu thì có lẽ một bên vai của cô sẽ bị bóp nát một.
Nghe được lời đồng tình hài lòng, Hàn Cao Lãng lúc này với buông lỏng vai cô ra. Nhưng tinh thần chưa thả lỏng được bao lâu thì Chu Tử Hạ bị câu nói của em mình làm cho cô rơi vào cái bẫy đầy rẫy nguy hiểm.
"Em còn nhớ khi xưa chị mười lăm tuổi có nói sẽ lấy anh Tần Miên về làm chồng, sao bây giờ người đàn ông chị yêu lại không phải là anh ấy?"
Lời nói của chàng thiếu niên như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của Hàn Cao Lãng, bàn tay đặt trên vai cô lúc này di chuyển xuống bên eo, ép chặt toàn thân cô dán sát lại mình.
"Em trai, chị gái em không nói rằng em sắp có anh rể tương lại sao?"
Hàn Cao Lãng đánh ánh mắt của loài thú dữ nhìn vào Chu Tử Hạ, sau đó niềm nở quay sang cười với Chu Tử Phong.
Thiếu niên ấy không quan tâm đến sát khí đằng đằng đang toát ra từ phía người đàn ông, cậu nhũn vai lắc đầu.
"Không có nói."
Sau đó Chu Tử Phong quay sang nói với cô.
"Hôm qua anh Tần Miên về nước có ghé qua hỏi thăm chị, biết được chị học
trên thành phố nên anh ấy có nói hôm nào sẽ đến thăm chị. Em cứ tưởng anh Tần Miên sẽ lên thành phố thăm vợ tương lai của mình sớm hơn chứ, ai ngờ đâu vẫn là mẹ với em thăm chị trước."
Đúng là có đồng đội ngũ như bò là một mối nguy hiểm rất lớn. Càng nghe chàng thiếu niên nói được câu nào là y như rằng một bên eo của cô truyền đến cơn đau, Chu Tử Hạ dở khóc dở cười mà trừng ánh mắt giận dữ về phía em trai mình.
"Tiểu Phong, em làm ơn thương chị một tí đi."
Nếu còn nói nữa chắc rằng cuộc đời cô sau này tối tắm hơn ở chốn địa ngục. Tại sao trời lại sinh ra cho cô một thằng em trai mất nết, miệng nhanh hơn não mà hại cái thân mong manh của cô.
"Đã bảo bao nhiêu lần rồi, suy nghĩ kỹ trước khi nói, miệng nhanh hơn não là hại cái thân đó."
Chu Tử Hạ bất lực toàn tập, cô thở dài một cách não nề mà căn ngăn thiếu niên nhiều chuyện lại.
Nếu để em mình nói thêm câu nào nữa, chắc rằng khối băng ngàn năm đang đứng bên cạnh cô sẽ bị lửa giận trong người mà nung nấu chảy. Lúc ấy người gặp nguy hiểm là cô chứ không phải là thiếu niên nhiều chuyện này.
Chu Tử Phong vẫn cứ cứng đầu ngoan cố, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông, nhìn tổng quan từ đầu đến cuối chân của anh thêm một lần nữa.
Dáng vẻ