"Cái giá quái quỷ gì vậy?" Lâm Mộng nghĩ thầm rồi đưa Trình Siêu rời đi. Nhưng ai ngờ cậu ta không nói không rằng mà kéo cô lại, trước ánh mắt của mấy chục người vậy mà lại đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Đồng tử của Lâm Mộng giãn nở, đôi môi bị Trình Siêu "phong ấn" không nói được lời nào. Đến khi cô hoàn hồn, ở dưới đã có hàng loạt những tiếng vỗ tay phấn khích.
"Chàng trai này quả thật biết yêu, cậu muốn chọn gì tùy tiện lấy đi."
"Cảm ơn ông chủ!"
Trình Siêu nhặt một chú chó bông, nó giống hệt như Củ Cải vậy, trắng trắng, mền mại và vô cùng đáng yêu.
"Cho vợ."
Trình Siêu đưa nó cho Lâm Mộng, phía đằng sau còn có cả cameramen chụp lại khoảnh khắc ấy.
Mọi chuyện xảy đến khiến cho não của Lâm Mộng như úng nước, không thể nghĩ thêm được gì, mọi chuyện diễn ra cứ như một vở kịch được định sẵn. Cô chầm chậm nhận lấy nó, gương mặt mỗi lúc một đỏ ửng lên, cuối cùng cũng đủ tỉnh táo để kéo Siêu Ngốc rời khỏi nơi này.
"Trơi ơi... Siêu Ngốc à Siêu Ngốc, tôi muốn đội quần!"
Lâm Mộng ôm lấy chú chó bông, ngồi thụp xuống một khoảng đường bê tông. Trình Siêu ngây thơ không biết cô đang nói gì, hỏi lại.
"Sao vậy vợ, vợ không thích nó à? Hay anh đem đổi nhé?"
Cô vội nắm lấy tay Trình Siêu kéo cậu ta lại, gương mặt tối sầm mà hỏi.
"Rốt cuộc mấy ngày nay anh nhồi cái gì vào đầu mà suốt ngày... suốt ngày hôn tôi vậy?"
Cậu làm như mình không có tội, hì hì cười.
"Anh xem trên phim, thể hiện tình yêu bọn họ đều hôn nhau. Anh yêu vợ, anh cũng muốn thể hiện tình yêu với vợ!"
"Sau này không được phép xem mấy phim như vậy nữa!" Lâm Mộng hét lớn như muốn bùng nổ, cũng may chỗ này khá vắng vẻ nên không thu hút sự chú ý của mọi người.
Trình Siêu cũng bị cô làm cho giật mình, vội gật gật đầu.
Lâm Mộng đứng dậy, hy vọng nhận được sự hối lỗi từ cậu ta, nhưng ai ngờ câu nói tiếp theo của cậu lại làm cho cô té ngã.
"Vợ ơi, anh muốn ăn kem."
"Trời đất địa thần ơi... cái tên Siêu Ngốc này rốt cuộc có hiểu nãy giờ mình nói gì không vậy?"
Cô vuốt mặt, giữ nguyên một nụ cười miễn cưỡng, gật đầu với cơn tức giận đang kìm nén trong lòng.
"Được... tôi đi mua kem cho anh!"
Trình Siêu ríu rít đi đằng sau, nhưng Lâm Mộng lại quay đầu giữ cậu ta lại.
"Anh ở lại đi, không cần theo đâu. Mất công lại gây họa cho tôi nữa."
"Ở một mình buồn chết đi được, anh muốn đi với vợ cơ."
Cậu ta nũng nịu, nhưng lần này Lâm Mộng sẽ tuyệt đối không bao giờ mềm lòng. Cô đẩy anh ngồi xuống ghế đá gần đó, rồi dùng giọng điệu lừa gạt.
"Tôi còn phải giải quyết đại sự nữa, anh không thể đi cùng được. Năm phút, chỉ năm phút nữa tôi sẽ về, anh ở yên đây ngoan ngoãn chờ đợi, biết chưa?"
"Vậy vợ phải mau chóng về nhé, nếu đợi lâu quá anh sẽ lo đấy."
"Được, tôi nhất định sẽ về mà."
Cô xoa xoa đầu Trình Siêu, sau đó yên tâm rời đi. Từ đây tới chỗ mua kem không quá xa, chỉ là nó nằm giáp với khu vui chơi vừa rồi mà hai người tới. Chỗ này khá an toàn cho nên Lâm Mộng cũng bớt lo lắng khi để Trình Siêu một mình.
"Dì ơi, cho con hai cây kem."
"Được, cô gái đợi một chút."
"Mà... nơi này khá vắng người, sao dì lại đứng ở đây?"
"Tôi bán kem cho cả hai công viên này. Các bạn nhỏ quen biết sẽ tự chạy tới đây, mấy bạn trẻ ở khu công viên bên cạnh cũng dễ tìm thấy tôi."
"Vậy là kem của dì nhất định là rất ngon rồi!"
Bà chủ cười cười, đôi tay nhanh thoăn thoắt làm việc. Trong lúc chờ bà ấy đưa đồ, Lâm Mộng mở điện thoại xem thời gian, cô muốn mình trở về đúng với lời hứa.
Ở phía sau cầu trượt, một nam một nữ và một đứa nhỏ đang dõi theo Lâm Mộng. Nhìn kỹ lại thì hai người này có chút quen thuộc.
"Mày đúng là chai mặt thật đấy, đuổi cùng giết tận con nhỏ đó."
Giọng nói quen thuộc này chính là của Noãn Ninh, và cô gái dứng bên cạnh hắn không ai khác ngoài Noãn Huyên Vy.
Cô ta nắm chặt lấy thành cầu trượt, cởi bỏ mắt kính nhìn về phía của Lâm Mộng, trên gương mặt hiện rõ hai chữ bất mãn.
"Tôi không đuổi cùng giết tận. Cô ta chọc vào Noãn Huyên Vy này thì phải sớm biết sẽ có ngày hôm nay."
Quay lại vài tuần trước, Lâm Mộng được Lăng Siêu chú ý và trực tiếp tiến cử cùng anh lồng tiếng cho Thời Quang Nguyệt Hạ, lúc này vốn dĩ Noãn Huyên Vy đã không vừa ý.
Chuyện quá đáng nhất là bọn họ phối hợp rất ăn ý, thường xuyên cười nói với nhau. Cùng Lăng Siêu làm việc lâu như vậy, ngay cả cô ta còn chưa được thấy anh thoải mái bao giờ.
Đến cả OST của bộ phim đó cũng được để cho Lâm Mộng đảm nhận. Đối với một người như Noãn Huyên Vy mà nói, đây chính là một sự sỉ nhục và khiêu khích lớn nhất.
"Tôi chỉ định dọa cô ta một phen, anh liệu mà làm cho thỏa."
"Yên tâm đi, anh mày cầm tiền rồi nhất định sẽ giải quyết cặn kẽ."
Nói rồi, Noãn Ninh đẩy đứa nhóc ra ngoài, có vẻ như nó cũng nằm trong sự tính toán của hai người nên đã lập tức chạy tới chỗ của Lâm Mộng.
Ngay khi cô vừa định lấy kem, thằng nhóc kia lại bá vào tà áo của Lâm Mộng, kéo kéo.
"Chị ơi..."
Lâm Mộng dừng tay, cô cũng cúi xuống để hỏi thăm.
"Bạn nhỏ, em có chuyện gì vậy?"
Thằng nhóc không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm. Lâm Mộng cũng không giỏi đoán tâm tư của mấy đứa nhỏ nên cô chỉ biết đứng lên lấy cây kem mình vừa mua, rồi đưa cho nó.
"Muốn ăn kem sao?"
Thằng nhóc cầm lấy, nhưng nó vẫn không ăn, coi mặt Lâm Mộng như màn hình tv mà nhìn chằm chằm.
"Bạn nhỏ à... em rốt cuộc là có chuyện gì cần giúp đỡ thế? Bố mẹ của em đâu?"
Tới lúc này, cậu nhóc mới mở miệng nói được một câu.
"Lạc rồi..."
"Hầy, ra là lạc ba mẹ. Ừm... vậy chị sẽ đưa em đến phòng bảo vệ nhé?"
Đứa nhóc gật gật đầu, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn ăn kem rồi nắm lấy tay Lâm Mộng. Cô không quên đưa tiền cho bà chủ, cười trừ.
"Chút nữa con sẽ quay lại để lấy kem, xin lỗi dì nha."
Bà chủ gật đầu, rồi Lâm Mộng cũng nhanh chóng đưa đứa nhóc kia tới phòng bảo vệ gần nhất. Sau khi hai người rời xa khỏi tầm nhìn của Noãn Huyên Vy, cô ta liền thở dài.
Trái lại, Noãn Ninh còn chú ý đến chuyện khác. Lúc bám theo Lâm Mộng hai người đã thấy cô đi cùng với một chàng trai nữa. Người này lại khá giống với Lăng Siêu mà Noãn Huyên Vy vô cùng yêu thích kia.
"Này, có cần xử lý nốt tên kia không? Tên đó hình như là Lăng Siêu?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!