Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NGỤY TRANG HỌC TRA

Hầu như phụ huynh trong lớp đều quen biết nhau, trước đó Lưu Tồn Hạo từng rất suy sụp kể lể trong nhóm chat của lớp rằng, không hiểu tại sao mẹ cậu chàng với mẹ của anh Tình lại thành lập được tình hữu nghị ngay trước cổng trường học từ bao giờ.

Đám Lưu Tồn Hạo đi qua, nói một tràng “Chào cô chào chú ạ”.

Hạ Triều xuống xe, đứng bên kia đường thoáng nhìn qua.

Tạ Du không phải lấy đồ gì cả, mấy bộ quần áo từ tuần trước vẫn chưa mang về, thế nhưng vẫn đi theo Hạ Triều vào trong tòa nhà ký túc xá.

Chờ bạn nhỏ đi theo hắn vào phòng, Hạ Triều mới nhận ra có gì đó là lạ: “Cậu không dọn đồ à?”

Tạ Du: “Tôi không cần mang đồ gì về cả.”

Hạ Triều đang định hỏi vậy cậu còn vào làm chi, đã nghe thấy Tạ Du nói tiếp: “Tới dỗ dành bạn trai xong sẽ đi ngay.”Tên này trước đó còn đòi ôm bằng được, kết quả là tìm mãi không được chỗ nào thích hợp.

Mới đầu Tạ Du chỉ định ôm một lát, dỗ dành người ta xong sẽ đi luôn, nhưng đến lúc ở bên nhau mới nhận ra rời đi vốn chẳng dễ dàng đến thế.

Hạ Triều gấp gáp áp người xuống, không nói câu nào đã dời tay xuống dò dẫm nơi mép quần đồng phục của Tạ Du, rồi cúi đầu cắn một cái lên cổ cậu: “Tôi làm giúp cậu nhé?”

Tạ Du khẽ rên một tiếng, thanh âm dụ hoặc khiến Hạ Triều càng thêm mất khống chế, thiếu chút nữa là không kìm lại được.

Ngón tay Tạ Du bám chặt lấy đệm giường của hắn, khớp xương kéo căng, sợi dây đỏ đeo trên cổ tay càng làm nổi bật nước da trắng nõn của cậu, hai mảng màu đối lập càng mang lại cảm giác vừa diễm lệ vừa lưu luyến.

Lúc mua chiếc vòng này Hạ Triều hoàn toàn không nghĩ tới đeo lên tay Tạ Du sẽ là dáng vẻ như vậy.

Mẹ nó, đúng là muốn mạng hắn mà.

Đến khi kết thúc, Tạ Du buông ga giường ra, lấy tay che mắt, Hạ Triều chống một tay lên, ngồi dậy rút khăn giấy trên đầu giường, rút đến mấy tờ rồi mới đưa cho cậu.

Ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương vị của thứ dịch thể nào đó.

Tạ Du nhận lấy, lung tung chà xát mấy lần cũng không thấy có tác dụng, thầm nghĩ phải về phòng thay cái quần khác, lại nhớ đến Hạ Triều vẫn còn đang ‘cứng ngắc’.

“Khuyên cậu đừng đụng vào tôi,” Hạ Triều khàn giọng nói, “… Nếu không chắc cậu chẳng thể về nhà dỗ mẹ được nữa đâu.”

“Vậy,” Tạ Du còn đang định vươn tay qua, nghe tới đó lập tức dừng lại, chống mép giường, không hề áy náy chút nào đứng dậy nói, “Cậu cố chịu đựng nhé, hay vào trong tắm nước lạnh xem sao.”

“…”

Lúc Tạ Du ra ngoài bắt xe, ngoài cổng trường đã không còn một bóng người.

Lên xe, cậu gọi cho Cố nữ sĩ, ở đầu dây bên kia Cố nữ sĩ hết sức phấn khởi liên tục nói mấy lần “Tốt quá”.

Sau đó Cố nữ sĩ lại hỏi: “Đi du lịch mùa thu có vui không? Đói bụng lắm không? Lát nữa con muốn ăn gì?”

“Cũng bình thường ạ, không sao đâu mẹ,” Tạ Du nói, “Mẹ nấu món gì cũng được.”

Cúp điện thoại, Tạ Du đột nhiên nghĩ đến, hình như chẳng có cuối tuần nào Hạ Triều về nhà cả.

Mẹ hắn ở nước ngoài, nhưng cậu chưa từng nghe thấy Hạ Triều nhắc tới cha mình.

Thành tích thi cử của con cái bê bết đến vậy mà phụ huynh chẳng mảy may sốt ruột, trái tim quảng đại cỡ nào chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Du tính chắc giờ này ai đó đã xối nước lạnh xong rồi, mới nhắn qua một câu: Tắm xong chưa.

Hạ Triều trả lời rất nhanh.

– Chưa xong.

– Cứ nhớ đến cậu là không xuống được.



Chờ Tạ Du đến trạm xe, Hạ Triều mới xong xuôi, vừa lau tóc vừa gọi cho cậu một cuộc điện thoại: “Về đến nhà chưa? ”

Tạ Du xuống xe, đi về phía trước, thong dong nói: “Cậu tắm lâu thật ha.”

Hạ Triều thấp giọng cười: “Ừm, dai sức mà.”

Quá xem nhẹ trình độ mặt dày của tên này rồi. Tạ Du lại hỏi: “Cậu không về nhà sao?”

“Nhà tôi có ai đâu, về làm gì,” Hạ Triều ngồi xuống giường, cắn mở nắp bút, lật một tờ tài liệu tham khảo nói, “Bố tôi đi công tác, có mấy khi ở nhà đâu.”

“Ổng mặc kệ cậu à?”

“Cũng không phải mặc kệ, chỉ để tôi tự suy nghĩ kỹ càng thôi, dù tôi muốn làm gì bố tôi cũng sẽ không ngăn cản.”

Hạ Triều cũng cảm thấy thật hiếm người được như bố hắn, ngày trước khi thi lên cấp ba hắn bảo muốn bỏ thi là bỏ thi ngay lập tức, sau này trong thời gian bỏ học chỉ ở trong nhà, Lão Hạ cũng không hề nói gì hắn, chỉ phân tích lợi và hại cho hắn nghe, phân tích xong vẫn để tự hắn quyết định.

Chỉ nói nhiều nhất một câu là: “Hạ Triều, cuộc sống của con là tự con lựa chọn.”

“Tôi về đến nhà rồi, cúp máy đã.”

“Ừm.”

Kết quả Hạ Triều “Ừm” xong vẫn không ngắt máy.

Tạ Du đứng trước cổng nhà, dựa vào tường, hơi buồn cười: “Nếu tôi không cúp có phải cậu cũng không định cúp không?”

“Vậy tôi cúp nhé,” Hạ Triều nói, “Cậu nhanh vào nhà đi.”

Tạ Du vừa vào cửa đổi giày xong, đã bị Cố Tuyết Lam nhét vào tay một khay trái cây đầy ắp: “Ngồi trên sopha ăn đi, đợi lát nữa là có cơm rồi.”

Khay trái cây được cắt gọn rất tỉ mẩn, mấy loại hoa quả được bày trong một đĩa pha lê đẹp đẽ.

Tạ Du cầm dĩa ăn được mấy miếng, sau đó đi qua, đứng tựa cửa phòng bếp nhìn mẹ mình.

Cố Tuyết Lam xắt thức ăn, rửa tay xong, quay đầu nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay Tạ Du: “Con mua cái này từ bao giờ đấy?”

Tạ Du thuận theo ánh mắt của mẹ nhìn xuống, ngắm chiếc vòng một lát mới nói: “À, cái này ạ, vừa mua lúc đi du lịch mùa thu hôm nay ạ.”

Cố Tuyết Lam không hề nghĩ đến phương diện nào khác, chủ yếu vì cô hiểu rõ tính tình của Tạ Du hơn ai khác, bình thường cũng không chịu tiếp xúc với nhiều người, chỉ thuận miệng lẩm bẩm một câu: “Hồi còn bé mua vòng vàng mà con cũng đâu chịu đeo, cứ đeo vào cổ là lại khóc nhè.”

Tạ Du không nói gì.

Tối nay Chung Quốc Phi về nhà sớm, ba người ngồi lại ăn một bữa cơm muộn. Trên bàn cơm không có chuyện gì để nói, Cố nữ sĩ với Chung Quốc Phi toàn bàn luận với nhau về những phu nhân Trần phu nhân Lục, Tạ Du không có hứng thú nghe, ăn được một ít đã định lên lầu.

Cố Tuyết Lam hỏi: “Không ăn thêm sao?”

Tạ Du nói: “Không cần đâu ạ, con ăn no rồi, mọi người cứ ăn tiếp đi.”

Rất nhanh sau đó Tạ Du phát hiện ra sau khi được yên tĩnh một mình, lại không nhịn được mà nghĩ ngợi về kẻ lái máy xúc tương lai nào đó.

Cậu cũng đã xem qua bài thi giữa kỳ của Hạ Triều, còn chưa đến nông nỗi hết thuốc chữa, có mấy dạng đề Lão Ngô giảng đi giảng lại vô số lần mà vẫn có đứa bị nhầm làm Lão Ngô tức chết, ấy vậy mà Hạ Triều đều trả lời đúng.

Tạ Du nghĩ rồi lại nghĩ, mở máy tính rồi bật Word, đánh một tiêu đề lên trình duyệt soạn thảo: Tổng hợp những kiến thức trọng yếu khi thi đại học.

Hơn mười một giờ khuya.

Hạ Triều đang ngồi trong phòng giải đề, rất là chăm chú, trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên thông báo của hộp thư đến.

—— Bạn có một thư mới chưa đọc.

Lời editor: Chương này dài gấp 3 lần chương bình thường 😐 😐

À quên: Hạ Triều là He Zhao (chữ Z trên vòng tay), còn Tạ Du là Xie Yu (Y) nhé. 
Nhấn Mở Bình Luận