Hạ Triều vẫn đang cúi xuống, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mấy bậc cầu thang phía dưới, trong đầu chen chúc đủ loại suy nghĩ rối bời, nghe được câu ấy, mới đột nhiên ngước mắt lên nhìn sang bên cạnh.
Trông Tạ Du chẳng có phản ứng gì quá lớn.
Phản ứng duy nhất chính là không đợi Hạ Triều nói có ăn hay không, dứt khoát đút kẹo thẳng vào miệng hắn.
Hạ Triều ngơ ngẩn.
Sau đó vị ngọt ngào của trái cây chầm chậm tan ra.
Ngọt quá.
Bạn nhỏ vừa mới ngậm trước đó.
Bạn nhỏ còn gọi hắn là ‘anh’.
Những ý niệm quay cuồng trong đầu Hạ Triều bất chợt tắt ngấm, chỉ còn sót lại duy nhất một câu:
… Đúng là phạm quy quá đáng mà.Tạ Du không ngờ “Đề vương” ngồi cạnh cậu hóa ra vì nguyên nhân này, vì nguyên nhân này mà suýt nữa đã từ bỏ chính mình. Học lại một năm, nhưng vẫn không buông bỏ được áy náy, thi vào một trường cấp ba hạng chót, chiếm giữ vị trí đội sổ chẳng hề lung lay.
Từ học sinh xuất sắc với tiền đồ vô hạn trong mắt tất cả mọi người, rớt xuống thành một kẻ lạc lõng ngoài vòng tiêu chuẩn.
Lụi tàn trong nháy mắt.
Tạ Du tiếp tục nghĩ, quen biết hắn lâu đến vậy, nhưng lần duy nhất thấy hắn nổi giận thật sự chính là từ sự kiện Từ Hà và Dương ba tốt ngày ấy.
“Cũng vì thế mà hồi lớp mười cậu đánh nhau à?” Tạ Du ngả người về phía sau, chống tay trên mặt đất hỏi.
Xưa nay cậu không phải người thích hóng chuyện, mặc dù chẳng biết đại ca lầu sát vách là ai họ tên gì, nhưng sự tích anh hùng của Hạ Triều từng được đồn thổi trong trường rất nhiều lần, muốn không biết cũng khó.
Lúc đầu vì vụ “gian lận kỳ thi cấp ba”, cộng với chiến tích đánh nhau nên Tạ Du mới được phong làm đại ca lầu Tây.
Hạ Triều thì không.
Hắn không giống Tạ Du, ngày mới nhập học đã tự biết mình biết ta, thậm chí còn khá yên phận. Nhưng chỉ được hai tháng sóng yên biển lặng, ngay sau thi giữa kỳ, chỉ vì một sự kiện mà danh tiếng lập tức vang xa.
Tất cả gói gọn trong ba chữ – đánh giáo viên.
Cùng là đánh nhau, nhưng so với Tạ Du một mình cân năm ở bên ngoài thì nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“Vụ đó hả…”
“Lúc ấy ở trong lớp bọn tôi có đứa mua đáp án, lão cho là tôi cầm đầu,” Hạ Triều ngậm kẹo, đến họ tên cũng không muốn nhắc đến, chỉ gọi là ‘lão’ để thay thế, kể xong còn nói thêm, “Coi trọng tôi quá rồi, tôi mua đáp án cái rắm ấy, muốn mua thật mà thi được có mười điểm sao?”
Bây giờ nghĩ lại Hạ Triều mới thấy ngày xưa tính mình quả thật dễ kích động, cứ cười haha hai tiếng coi như xong, tự dưng hăng máu đạp đổ cả cái bàn làm chi cho lớn chuyện. Đôi co một hồi không có kết quả, thế là thẳng tay vung nắm đấm qua.
Ra tay không nặng cũng chẳng nhẹ, chỉ thiếu chút nữa đưa người đến bệnh viện thôi.
Ngày đó tan học xong hắn không về, ngồi trong nhà vệ sinh hút hết gần nửa bao thuốc, cả người nồng nặc mùi khói, chỉ biết không ngừng đay nghiến bản thân, rốt cuộc mình đang làm gì thế này.
Hạ Triều nói tới đây, nhớ tới hạng hai đếm ngược bên này chưa hề phát biểu gì, bèn chuyển chủ đề: “Còn cậu?”
“Tôi á,” Tạ Du dùng giọng bình thản nói, “Tôi sợ mình quá ưu tú nên phải chừa ra cho người khác một con đường sống.”
“…” Hạ Triều nghe mà cạn lời, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Nghiêm túc tí coi nào.”
Câu chuyện của Tạ Du, có thể coi là việc gia đình.
Ông anh thiểu năng ở nhà kia của cậu, trước đó Hạ Triều đã từng nghe nói, đồng thời còn được chứng kiến bản lĩnh chửi bậy thiên biến vạn hóa của bạn nhỏ chỉ trong đúng một lượt đi dạo ngoài hành lang.
Tạ Du nói xong, trông vẻ mặt muốn nói gì đó của Hạ Triều, ngắt lời: “Không sao đâu, tôi tự mình nắm chắc được.”
Khi Chung Quốc Phi nói với cậu mấy thứ kiểu như con của ông ta giỏi hơn xuất sắc hơn, cậu chẳng hề để trong lòng, mà chỉ thiếu chút nữa đã nói thẳng luôn với ông ta:
Con của chú giỏi hơn thì liên quan cái rắm gì đến tôi. Thằng đó cũng đâu phải con trai tôi.Nhưng cậu không thể không nghĩ cho Cố nữ sĩ.
Ít nhất là trước khi cậu có năng lực thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, cậu phải dùng mọi cách để che chở mẹ mình. Dù có là phương pháp gì cũng được.
Mặc dù trông bạn nhỏ có vẻ rất ngầu, Hạ Triều vẫn khá lo lắng: “Cậu nắm chắc cái gì hả, đến lúc đó định thi vào trường nào?”
Tạ Du: “Cũng không cần tốt quá, Thanh Hoa Bắc Đại là được rồi.”
“…”
Hạ Triều chẳng thể phản bác.
Nhớ lúc trước hắn đăng một topic cầu trợ giúp trên Baidu hỏi đáp, giờ nghĩ lại, chỉ biết câm nín ngay tức thì.
Hai người tiếp tục ngồi trong hành lang một lúc, Tạ Du xem đồng hồ, sắp đến giờ ăn trưa tới nơi rồi, thế là đứng lên, dùng mũi chân đá đá chân Hạ Triều, đá xong quay người đi lên: “Đói không, ăn một bữa nhé?”
Hạ Triều cắn nát viên kẹo, nhìn cậu nói: “Coi như hẹn hò luôn đi.”
Từ khi xác định quan hệ tới giờ, cả hai chỉ luôn loanh quanh khu vực trường học, cuối tuần mỗi người lại có việc riêng của mình.
Nếu có được ra ngoài chơi thì cũng toàn hoạt động tập thể, một cái bóng đèn đã đành, đây còn kéo theo nguyên đoàn quân những ba mươi con người. Trừ đúng một lần Hạ Triều không báo trước chạy tới phố Hắc Thủy tìm cậu, tính đi tính lại miễn cưỡng có thể coi là hẹn hò bên ngoài, nghĩ mãi cũng chẳng còn dịp nào khác.
Tạ Du vừa kéo cánh cửa thoát hiểm nặng nề ra, nghe thấy hai chữ ‘hẹn hò’ này, bước chân khẽ dừng lại.
Bây giờ hai đứa bọn cậu đang ở tầng thứ bảy, nếu vừa rồi chạy thêm mấy bước nữa là sẽ đi thẳng đến tầng cao nhất.
Đi từ cửa thoát hiểm ra ngoài, mới nhận ra cả tầng này đều trưng bày nội thất căn hộ, tầng càng cao thì người đi lại càng ít, thế là đành phải tìm thang máy xuống dưới. Hạ Triều vừa đi vừa khoác vai Tạ Du hỏi: “Bình thường mấy cặp đôi ra ngoài hẹn hò thì sẽ làm gì nhỉ?”
“Cậu không biết?”
“Này là lần yêu đương đầu tiên của tôi đó, chưa được thành thạo mấy đâu.”
“Hỏi Baidu đi, không phải cậu thích Baidu lắm à.”
Hạ Triều nín lặng hai giây: “… Đủ rồi à nha, có cần phải nhắc đi nhắc lại chuyện đấy không hả.”
Hạ Triều bị Tạ Du chẳng hề nể nang trêu chọc một phen, cuối cùng đành phải lụi cụi cầm điện thoại lên tra Baidu.
Thang máy lượt trước vừa mới đi xuống, giờ vẫn dừng ở tầng trệt, có lẽ phải còn lâu nữa mới lên đến nơi.
Tạ Du cầm bài thi trong tay, chờ mãi cũng chán, nhích qua ngó màn hình di động của Hạ Triều, trông thấy một tiêu đề có cái tên vô cùng xấu hổ:
Bí kíp hẹn hò, chỉ cho bạn cách làm sao để giữ chặt trái tim nàng!“Ăn cơm này, xem phim này,” Hạ Triều nhìn từ trên xuống dưới, đọc đến đây thì dừng lại, “… Hay là xem phim nhé, trừ phim kinh dị thì cái gì anh cậu cũng chiều được.”
Ngoại trừ những chỉ dẫn cơ bản, trang web còn đề cử một số nhà hàng lân cận, thậm chí ngay cả những lưu ý khi dùng bữa với người ấy cũng được hướng dẫn, nói rằng muốn thể hiện sự ga lăng cùng tinh tế lãng mạn của người đàn ông thì phải để ý đến từng chi tiết nhỏ, khiến nửa kia hoàn toàn say đắm.
Tạ Du quét mắt xuống dưới, vô tình đọc được mấy chữ cuối cùng được chú thích bằng ký tự nhỏ xíu được bôi đỏ,
‘hoạt động giải trí cuối ngày’.Hạ Triều đọc xong dòng phía trên, tiếp tục trượt xuống dưới, ngón tay dừng ở dòng cuối, cũng trông thấy hai chữ rất to rất dễ thấy, đọc được một nửa thì chợt đứng hình: “Thuê…”
Thuê phòng.
“…”
Thang máy bên cạnh hiện tầng số bốn, càng ngày càng tới gần bọn họ.
Hầu kết Hạ Triều giật giật, lập tức tắt ngúm điện thoại di động.
Tạ Du không nói gì, nhưng bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh thế thôi, lúc Hạ Triều cúi đầu xuống thì thấy tai cậu đã đỏ bừng.
Cùng với một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.
Tạ Du không biết vì sao bản thân cứ cảm thấy là lạ, dường như có thứ gì đó đang trở nên khác thường.
Trong đầu bỗng hiện lên một số hình ảnh không được lành mạnh cho lắm, chính là dáng vẻ Hạ Triều nằm trên người cậu khẽ thở dốc trong ký túc xá vài ngày trước.
Hạ Triều ho một tiếng, cứng nhắc chuyển chủ đề: “Tụi mình đi ăn cơm trước nhé?”
Lúc đầu khi dạo quanh một vòng tìm nhà hàng, cả hai còn cẩn thận từng li từng tí thăm dò bốn phía xung quanh xem có thấy bóng dáng Tiết Tập Sinh đâu đây không, kết quả đến khi cơm nước xong xuôi, tới khu giải trí, mới nhận ra người ở nơi này đông đến mức chỉ cần buông lỏng tay là có khi đến bạn trai cũng bị chen lấn đi mất. Nếu thế này mà còn bị bắt gặp nữa thì chỉ trách số phận đã an bài.
“Chắc lúc này học ủy đang giao lưu bí quyết học tập rồi,” Tạ Du nhớ lại thời gian trong chương trình ghi trên thiệp mời, hờ hững nói, “Đợi lát nữa còn định chia sẻ ‘Vật lý vui khỏe’ nữa cơ mà.”
“…” Trước đấy Hạ Triều không buồn đọc kỹ, bây giờ nghe xong mới cảm thấy sa mạc lời thật sự, “Này là mấy thứ con người sẽ làm sao?”
Tay Tạ Du vẫn đang cầm bài thi, cậu nhìn qua quyển ‘Tuyển tập đề thi đại học’ nằm trong tay Hạ Triều, nghĩ thầm tên này đúng là nói mà không biết ngượng, rốt cuộc ai mới không phải người đây.
Khu giải trí chủ yếu chia làm hai phần là phòng chơi game tiền xu và rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim đông vô cùng đông, chỉ riêng xếp hàng mua vé đã kéo dài ra đến tận cửa.
Tạ Du chọn phim hoàn toàn dựa vào thời gian chiếu gần nhất, chỉ cần chắc chắn không phải phim kinh dị, những thứ khác thì mặc kệ. Cuối cùng chọn được một bộ khoa học viễn tưởng xoắn não bắt đầu ngay mười phút sau đó.
Từ lần mua sắm trong trung tâm thương mại ngày trước, Hạ Triều đã nhận ra Tạ Du là người rất dứt khoát, thấy được là lựa liền tay, mục đích rất rõ ràng: “Chọn phim này hả?”
Thật ra Tạ Du thấy chẳng có gì phải băn khoăn: “Cậu muốn xem phim khác cũng được.”
“Vậy phim này luôn đi,” Hạ Triều nói, “Đều không khác mấy.” Dù sao tí nữa hơn phân nửa sự chú ý sẽ chẳng đặt vào mấy thứ này.
Cả hai mua vé muộn nên gần như những ghế đẹp đã bị mọi người mua hết, chỉ còn lại mấy hàng phía sau cùng.
Nhìn từ đằng sau, chỉ thấy mỗi gáy người ngồi phía trước.
Sau khi ngồi xong, Tạ Du lập tức vươn bàn tay sang ghế Hạ Triều, lòng bàn tay hướng lên trên, sợi dây đỏ nọ còn đeo nơi cổ tay, vô cùng dễ thấy: “Nắm tay không anh?”
Hạ Triều phát hiện ra mỗi khi tâm trạng tốt, Tạ Du luôn thích tìm cách để kín đáo hành hạ hắn.
Xung quanh rất ầm ĩ, chỉ toàn tiếng người nói cười ríu rít.
Mãi đến khi tất cả đèn trong rạp tắt hết, chuẩn bị bắt đầu chiếu phim thì tất cả mới dần trở nên yên tĩnh.
Kịch bản cũ mèm, thiếu ý tưởng mới, đúng là kiểu clip quảng bá hay gấp trăm ngàn lần phim chính thức, chỉ vớt vát được mỗi hai diễn viên chính và kỹ xảo đẹp mắt. Mọi người xem phim im ắng được có nửa tiếng, thấy nội dung quá nhảm, thế là lại bắt đầu trò chuyện ngất trời.
Âm thanh trong phim đến đoạn gay cấn, đột nhiên rộn ràng hứng khởi, rồi mới dần dần lắng xuống.
Màn hình bỗng trở nên sáng rực, khiến cho mọi thứ xung quanh cũng rõ ràng hơn một chút.
Giữa những tia sáng yếu ớt này, Tạ Du chăm chú ngắm nhìn Hạ Triều thật lâu, ngón tay đan vào hắn khẽ khàng giật nhẹ, gọi một tiếng: “Triều ca.”
Hạ Triều nghiêng đầu nhìn cậu.
Tạ Du dựa hẳn vào ghế, mặc bộ quần áo màu đen khiến cả người như chìm vào bóng tối, nhưng ánh mắt cậu lại sáng đến lạ lùng, ánh mắt ấy giờ đây chỉ nhìn mỗi mình hắn: “Lần trước anh đã hỏi em, anh có dáng vẻ thế nào.”
Trên màn hình rộng lớn, cảnh tượng vẫn không ngừng thay đổi.
Bị tiếng ồn của bộ phim phân tán sự chú ý, thế nên Hạ Triều phải nghĩ mãi mới nhớ “lần trước” trong lời cậu chính xác là lần nào.
“Bây giờ em không phải ‘người khác’ nữa,” Tạ Du nói xong, khẽ dừng rồi mới tiếp tục, “Câu hỏi kia em sẽ trả lời một lần nữa. Chỉ nói một lần, không nghe được thì coi như xong đấy.”
Hạ Triều vô thức nín thở.
Sau đó hắn nghe thấy Tạ Du nói: “Là dáng vẻ mà em thích.”