Vạn Đạt mới nãy còn kể lể mình đã có cống hiến lớn lao vì cả lớp như thế nào, chỉ thiếu nước tự cảm động đến phát khóc, kêu vì tờ danh sách này mà suýt nữa đã phải bỏ mình ở lớp 7, vừa đi vào đã bị một đám bên đấy xúm vào hội đồng.
Nghe thấy Hạ Triều nhắc đến vụ sơn móng tay đen, Vạn Đạt lập tức thụt lùi ra sau, bước chân lảo đảo, lôi xềnh xệch Lưu Tồn Hạo nói: “Đù má, mau chạy thôi các anh em!”
Lưu Tồn Hạo suýt thì không đứng vững, nhảy dựng lên, lúc đứng phắt dậy làm đổ cả cái ghế đang ngồi: “… Rút lui rút lui rút lui, chạy nhanh lên!”
Hạ Triều thấy Tạ Du tự dưng cứng đờ người, ngón tay đang cố tình càn rỡ cọ lòng bàn tay hắn, thỉnh thoảng quấn lấy đầu ngón tay đối phương bỗng nhiên dừng lại, sau đó Tạ Du chống người đứng dậy, nhìn hắn nói: “Anh muốn chết à?”
Câu chuyện về móng tay màu đen của Tạ Du vốn không ai không biết không người không hay.
Chính là về một kẻ u ám, không ai có thể nhìn thấu trong truyền thuyết.
Mặc dù đám Lưu Tồn Hạo không thể biết chính xác đã có chuyện gì xảy ra, nhưng vào cái ngày khai giảng lớp mười một, khi lên bục tự giới thiệu chính Tạ Du đã từng nhấn mạnh bản thân không sơn móng tay màu đen, rõ ràng nghe đã biết đó là chủ đề chẳng mấy hay ho rồi.
“Hai đứa này thật là,” bọn Lưu Tồn Hạo an toàn rút lui khỏi khu vực chiến đấu, chạy thẳng từ cuối lớp lên tận bục giảng, thở dốc một hơi, “Suốt ngày chỉ biết động tay động chân.”
Vạn Đạt nói: “Động tay động chân à, dùng từ hay lắm.”
Cũng không tính là động tay động chân.
Mặc dù ở thời điểm chưa tỉnh ngủ thì tính tình Tạ Du khá nóng nảy, từ chỗ cả bọn nhìn xuống chỉ có thể thấy Hạ Triều đè Tạ Du dựa vào tường, nắm chặt cổ tay người ta không chịu buông.
Hạ Triều nhìn cậu: “Đừng quậy nữa, anh đùa thôi mà.”
Tạ Du không thèm đôi co với hắn, cả hai bắt đầu lao vào đánh nhau.
La Văn Cường chỉ biết lắc đầu: “Đồi phong bại tục.”
Hứa Tình Tình: “Trông có ngứa mắt không.”
Vạn Đạt: “Cả một trời gei lọ.”
Hạ Triều rất hiểu tính Tạ Du, trông có vẻ cứng rắn vậy thôi, chỉ cần vuốt ve chưa đến ba phút là có thể dỗ dành được rồi. Kết quả tâm trạng ai đó mãi mới dịu đi, bỗng bị một câu của Từ Tĩnh kích thích: “Thực ra tôi thấy… đề nghị này không tệ đâu…”
Tiết mục nhảy này của lớp bọn họ, phần nhạc không giống kiểu thần khúc đại chúng của lớp 7, mà mang phong cách khá ngầu, cân nhắc tới một số yếu tố nữa thì có tô điểm thêm chút xíu nét u ám cũng rất thích hợp.
Từ Tĩnh càng nghĩ càng thấy phương án này có vẻ khả thi.
Mới đầu La Văn Cường coi hai đứa kia đánh nhau xong, đi xuống bục giảng, nghe thấy vậy vội vàng rụt bước: “Tĩnh Tĩnh… bà nghiêm túc đấy hở Tĩnh Tĩnh?”
Tạ Du đang dùng một tay dựng ghế dậy, nghe tới đây, ngẩng đầu liếc nhìn Từ Tĩnh.
Chỉ một ánh mắt mà khiến sống lưng Từ Tĩnh lạnh toát.
Ấy vậy mà Từ Tĩnh thật sự chưa chịu bỏ cuộc, ngày hôm sau còn mang theo một lọ sơn móng tay lên lớp, nhưng cô nàng không dám đưa xuống bàn cuối, ngồi cạnh Hứa Tình Tình thấp thỏm hỏi: “Theo bà thì tôi nên mở lời thế nào, làm sao thì Du ca mới cho tôi cơ hội sống sót đây?”
Hứa Tình Tình vừa thu bài tập vừa nói: “Tôi cảm thấy trên đời chẳng có loại mở lời nào như vầy đâu.”
Từ Tĩnh thất vọng thở dài.
Cho đến khi Hạ Triều đi từ ngoài vào, lúc lướt qua bàn thứ ba tiện tay rút hai tờ giấy ăn ở góc bàn của Hứa Tình Tình, vừa lau tay vừa hỏi: “Văn ủy, bà có cái gì đấy.”
“Sơn móng tay, ” Từ Tĩnh nói, “Màu đen.”
Hạ Triều cầm lên, vặn nắp ra nhìn, hơi khựng lại rồi nói: “Cho tôi mượn lát nhé.”
Mới sáng sớm vào tiết tự học Tạ Du đã ngủ bù, nằm sấp híp mắt mãi không ngủ được, giáo viên tiếng Anh cho cả lớp đọc thuộc từ vựng, tiếng ồn quá lớn, mà đám nhóc này không thèm đọc đồng thanh, lúc đầu vẫn rất đều, nhưng chỉ vừa lật sang trang khác đã loạn hết cả lên, nhanh chậm đủ cả.
Cậu từ từ nhắm mắt lại, cảm giác như Hạ Triều đang nhẹ nhàng đụng vào tay mình.
Sau đó một mùi hương hơi gay mũi thổi tới.
Tạ Du mở mắt ra, trông thấy Hạ Triều đang tỉ mẩn bôi cái gì đó lên móng tay của mình: “…”
Hạ Triều chỉ muốn nhìn một chút xem bạn nhỏ sơn móng tay lên sẽ thế nào, kết quả bôi được một nửa, mới nhận ra hiệu quả thị giác này thật quá rung động.
Móng tay Tạ Du được cắt tỉa rất sạch sẽ, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Khi sơn móng tay màu đen lên, càng khiến màu da tay trở nên trắng muốt đến mức gần như bệnh trạng.
“Lau ngay,” Tạ Du cố nhịn không nổi giận, nói tiếp, “Cho anh ba giây đồng hồ.”
Nghe Tạ Du nói thế, lúc này Hạ Triều mới hoàn hồn, lấy khăn giấy vừa dùng lúc nãy lau loạn xạ để chùi đi lớp sơn đen, không cẩn thận lau ra ngoài, dính hết cả vào kẽ móng tay.
Chẳng mấy chốc đã sắp tới hội diễn văn nghệ mừng ngày thành lập trường.
Ngoại trừ hối hả tập nhảy không ngừng, việc quan trọng nhất chính là suy tính kiểu dáng trang phục biểu diễn, cả bọn lựa trước ngó sau rất nhiều bộ, thậm chí Từ Tĩnh còn mời cả Lão Đường tới tham mưu, nhưng hiển nhiên thẩm mỹ của Lão Đường không hề cùng thế hệ với đám học trò: “Mấy đứa thấy kiểu áo Tôn Trung Sơn thế nào? Tinh thần Trung quốc cộng hòa cùng hiến pháp này…”
Tất cả đều trăm miệng một lời: “Không không không không, chẳng đặc sắc gì hết ạ.”
“Không hợp, thật sự không hợp đâu thầy ơi.”
Đối với trang phục thì Tạ Du chỉ có một yêu cầu: Bình thường một chút.
Cái khác không quan trọng, kể ra có mặc luôn đồng phục cũng được.
Cuối cùng Từ Tĩnh chọn tới chọn lui, vẫn quyết định mặc áo sơ mi trắng đơn giản, kiểu dáng thông dụng, gần như sẽ không mắc phải sai lầm.
Bởi vì đặt hàng muộn nên khi chuyển phát nhanh giao hàng đến trường học, chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày thành lập trường.
“Tới đây, mọi người còn ở lại hết chứ hả,” chuông tan học vừa reo không lâu, La Văn Cường ôm một thùng giấy con từ phòng bảo vệ về lớp, “Nhanh nhanh nhanh, cứ theo cỡ áo của mình mà lấy đi, mang về nhà thử, có vừa hay không đến mai bàn tiếp.”
Tạ Du quay lại phòng ký túc, ném áo lên giường, tắm rửa xong nhìn chằm chằm một hồi, sau đó mới lấy đồ ra khỏi túi bọc trong suốt.
Rất đơn giản, nhìn phom áo có vẻ rộng rãi.
Lúc Hạ Triều gõ cửa, Tạ Du chỉ vừa cởi áo len ra, chưa kịp mặc áo sơ mi vào.
Giờ tự học buổi tối khi nãy Hạ Triều có nói hôm qua mới làm được một bộ đề khá thú vị, đợt lát nữa về sẽ mang qua cho cậu xem. Tạ Du biết hắn định sang nên không khóa cửa phòng.
Cửa chỉ khép hờ.
Hạ Triều cong ngón tay gõ hai lần, không buồn để ý, đẩy luôn cửa đi vào, lập tức cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn chính là tấm lưng trần trụi của ai đó.
Tạ Du vừa tắm rửa xong, tóc chưa lau khô nên vẫn còn ướt sũng.
Ánh mắt của Hạ Triều không thể khống chế nổi lướt xuống vòng eo của Tạ Du, dừng lại ở nơi nào đó hơi lõm xuống phía sau lưng, rồi lại hướng lên trên, xương bả vai khẽ nhô lên, đường cong mượt mà.
Hắn chỉ kịp nhìn một thoáng, đến hai mắt còn chưa chớp, lúc này Tạ Du đã khoác xong áo sơ mi vào.
“Đề thi đâu,” Tạ Du vừa nói vừa cài cúc áo, ngón tay vờn quanh nút áo như bạch ngọc, mới cài được một nửa, cổ áo mở rộng, càng khiến xương quai xanh gầy gò thêm nổi bật, “Anh làm đến chỗ nào rồi?”
Rõ ràng chỉ là áo sơ mi trắng đơn điệu, nhưng Hạ Triều lại cảm thấy không khí xung quanh mình ngày càng trở nên khô nóng.
Giờ này còn ai quan tâm bài thi gì nữa chứ.
“Không làm,” Hạ Triều nói, “Làm cái khác.”
Giường đơn phải chống đỡ hai người có hơi miễn cưỡng, chỉ cần khẽ cử động là lập tức kêu kẽo kẹt, xung quanh lặng yên như nước, tiếng động càng trở nên phóng đại, nghe thế nào cũng thấy quá sức mập mờ.
Tạ Du vừa mới cài cúc áo sơ mi, giờ lại bị Hạ Triều cởi từng cúc từ dưới lên.
Động tác của Hạ Triều chẳng thể kiên nhẫn, một tay cởi cúc áo đến phát hỏa, nếu không phải Tạ Du cất tiếng nhắc hắn rằng hai ngày nữa còn phải mặc lên sân khấu, đoán chừng mấy cái cúc kia sẽ bị hắn giật phăng ngay tức thì.
“Đừng kéo nữa,” Đầu tóc Tạ Du hãy còn ướt nước, cổ áo sơ mi bị nhiễm ẩm, ngay cả ánh mắt cũng như mang theo sương mù, “Kéo nữa là anh lăn xuống luôn đi.”
Lúc này tay Hạ Triều mới khẽ buông lỏng.
Lòng bàn tay mang hơi ấm nóng rực không ngừng mò mẫm lên trên, một tay khác kéo khóa quần Tạ Du, cởi cạp quần dịch xuống dưới, sau đó trực tiếp luồn vào trong.
Vừa nãy Tạ Du còn rất mạnh mồm, nhưng giờ bỗng chẳng thể cất lời, năm ngón tay chỉ biết vô thức siết lấy tóc Hạ Triều, đốt ngón tay hơi cuộn lại, ấm ách “Ưm” một tiếng.
Giọng nhỏ xíu, âm cuối còn khẽ ngân dài, khiến ai đó cảm thấy trong lòng như bị thứ gì cào cho một cái. Thật quá đỗi ngứa ngáy.
Cả hai đều không thể nhịn nổi, đúng lúc ấy tay Hạ Triều chậm rãi di chuyển ra đằng sau, vuốt ve dò dẫm lưng Tạ Du, dịch xuống xương cụt, sờ đến một nơi hơi lõm nào đó… Tạ Du nhận ra tay hắn đang để ở chỗ nào, cả người bỗng cứng đờ, đầu óc thoáng chốc bối rối.
“… Anh ơi.” Tạ Du dán lên môi hắn, thấp giọng gọi.
Hạ Triều bị tiếng ‘anh’ này làm cho tỉnh cả người.
Bạn nhỏ vẫn chưa đến tuổi trưởng thành.
Còn chưa có thành niên.
Đệt.
Đôi bên đều đã cởi gần hết, Hạ Triều rút tay ra, chống người dịch sang bên cạnh, chậm rãi hòa hoãn lại.
Tạ Du lao vào nhà tắm, tắm xong vẫn cảm thấy chưa bình tĩnh lại được, tiện đó bèn giặt qua cái áo sơ mi kia.
Hạ Triều cũng chẳng khá hơn chút nào, chờ hắn về phòng tắm rửa xong, dưới lầu còn có người đang huýt sáo. Hắn lau tóc đi tới bên giường muốn nhìn đồng hồ, trông thấy mười phút trước bạn nhỏ có nhắn tới một tin.
– Mấy tháng nữa, sinh nhật, 18.Tạ Du nói hết sức cụt lủn, thoạt nhìn ba đoạn này chẳng hề liên kết gì với nhau. Hạ Triều đọc tin, hiểu rõ rồi mới cảm thấy sao vừa nãy mình đã tắm rửa mà chẳng có tác dụng gì hết, bây giờ cả người lại sắp sửa bùng cháy rồi.
Hắn cũng thật sự nghi ngờ có phải tên nhóc kia cố ý hay không.
Cố ý đi trêu chọc hắn.
Sáng sớm hôm sau.
Tạ Du cùng Hạ Triều một trước một sau bước vào lớp, Từ Tĩnh thấy cả hai xuất hiện, không buồn ôn từ vựng tiếng Anh nữa, vội vàng tới hỏi xem quần áo có vừa người không: “Áo sơ mi thế nào, hôm qua tui hỏi trong nhóm mà không thấy hai ông trả lời…”
Tối qua Từ Tĩnh liên tục nhắn tin hỏi thăm trên nhóm chat, Lưu Tồn Hạo nói mặc áo rất vừa, La Văn Cường thấy hơi chật, thế là cả bọn bàn bạc mấy hôm nay thử mặc nhiều lớp bên trong xem liệu áo có giãn ra không, cuối cùng đều thống nhất bắt cậu ta từ bây giờ phải nốc bớt đồ ăn vặt lại.
Đến tận khi kết thúc, hai nhân vật quan trọng nhất cả đội từ đầu tới cuối đều không hề thấy xuất hiện.
@ tới tấp cũng vô dụng.
“Quần áo hả,” Hạ Triều ho một tiếng nói, “… Vừa vặn lắm.”
Hôm qua chưa kịp làm bài tập về nhà, Tạ Du mở vở ra định chép hai câu cho có lệ.
Quần áo vừa vặn thật quá tốt, chỉ mai mốt là đến ngày kỷ niệm thành lập trường rồi, có không vừa cũng chẳng còn thời gian để đổi, Từ Tĩnh khẽ thở phào, hỏi tiếp: “Còn Du ca thì sao?”
Tạ Du chưa kịp lên tiếng, Hạ Triều đã nói: “Của cậu ấy cũng vừa.”
Từ Tĩnh: “…”
Từ Tĩnh thoáng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, suy nghĩ một lúc mới phát hiện ra, dè dặt hỏi: “Làm sao ông biết?”
Tạ Du đang ngồi chép bài, ngòi bút viết được một nửa bỗng khựng lại.