Nhậm Thanh Anh vừa lên thuyền đã thay quần áo, cô ta chưa từng sửa soạng lại bản thân mau lẹ như vậy, cũng chưa từng mong đợi được gặp mặt một chàng trai như thế.
Sau khi Cố Vấn Thành mở cửa liền lập tức lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách với cô ta, nhíu mày, "Có việc gì?"
"Anh..." Nụ cười trên mặt Nhậm Thanh Anh cứng đờ.
"Cục cưng ơi," quang não Cố Vấn Thành truyền tới một giọng nữ, mang theo ý cười, "Sao vậy, có người tới hả?"
Biểu cảm lạnh lùng trên mặt Cố Vấn Thành phút chốc dịu đi, "Không có gì, chỉ là một người xa lạ thôi."
Thái độ khác biệt của hắn quá rõ ràng, sắc mặt Nhậm Thanh Anh bị hắn xem như không quen biết rất khó coi.
"Vậy có cần em ngắt truyền tin trước không?" Lý Tấu Tinh ở phòng ngủ cảm thấy mình giả thành con gái quá đạt.
"Không cần," Cố Vấn Thành từ chối không chút do dự, "Chớ ngắt."
Giọng gốc của Lý Tấu Tinh vẫn dễ nghe hơn.
"Được thôi," giọng Lý Tấu Tinh mang ý cười, vì biết đồng đội đang nghe trộm nên anh nói rất súc tích, "Hôn anh một cái."
"Như vậy không được nha," Hi Nam cứ lắc đầu mãi, "Quá yếu quá yếu, chẳng phải trên mạng có tổng hợp những lời nói lẳng lơ sao? Gửi cho Tấu Tinh đi, để cậu ấy dựa theo mà đọc, tốt nhất là nên hù chết Nhậm Thanh Anh."
Lăng Niên đi tìm rồi gửi cho Lý Tấu Tinh, còn ghi chú: [Không phải ngượng đâu, giúp Vấn Thành cho tốt vào, chúng tôi không cười]
Cố Vấn Thành nhoẻn môi, "Hôn chỗ nào của anh chứ?"
"Hôn trán anh, hôn lông mày anh, hôn trái cổ đáng yêu của anh," Lý Tấu Tinh lật lật tài liệu kia, yếu quá chẳng thấm vào đâu, hàm súc cứ như đang làm thơ, "Chỗ nào cũng hôn, nhưng lại chẳng muốn hôn vào môi anh."
Nhậm Thanh Anh nắm chặt tay, nổi cơn giận.
Con ả này thật cmn ti tiện!
Cố tình dụ dỗ!
Lạt mềm buộc chặt!
"Sao lại không hôn môi anh?" Cố Vấn Thành truy hỏi, "Vậy tối nay hôn có được không?"
"Không được," Lý Tấu Tinh lật tới đáp án, còn chưa nói ra mà đã bị câu nói mắc ói này làm nổi hết cả da gà, "Ai bảo lần trước anh...!Hôn đến mức làm người ta đau chứ."
Mịa nó!
Mặt anh tối sầm lại gửi cho bọn Lăng Niên một tin uy hiếp chờ lát nữa tôi dạy dỗ các cậu.
Thính lực siêu mạnh rõ ràng nghe thấy tiếng cười trộm chẳng hề kìm nén của các đồng đội.
Cố Vấn Thành nhịn cười, không kìm được, cũng cười ha ha thành tiếng.
Nụ cười xán lạn, nhưng Nhậm Thanh Anh lại cảm thấy rất ngứa mắt.
Đố kỵ của phụ nữ làm cô ta tràn ngập ác ý với cô gái đang chuyện trò với Cố Vấn Thành, đại tiểu thư chưa bao giờ để mình chịu thiệt thòi đã nghĩ ra biện pháp chiếm lấy Cố Vấn Thành.
Chính là hai ngày này, ngay tại chiếc phi thuyền này.
Vì tình yêu, dưới cái nhìn của cô ta việc phải dùng bất cứ thủ đoạn nào là chẳng hề quá đáng, huống chi đàn ông là bên chiếm lợi, Nhậm Thanh Anh định cưỡng gian.
Cô ta hung hăng trừng mắt về phía quang não, quay ngoắt bước đi mà chẳng nói gì.
Người vừa đi bọn họ bèn chui ra khỏi phòng, giải quyết xong vấn đề này liền có cảm giác xây xẩm cả người, "Này là xong rồi hả?"
Lý Tấu Tinh biết cô ta sẽ càng thêm cứng đầu hơn.
Nhăn mày, cốt truyện đã chệch khỏi đường ray, trong nửa đầu sách gốc làm gì có chuyện Wasser, mà bây giờ bọn họ lại vì Wasser mà thay đổi thời gian địa điểm, Lý Tấu Tinh cũng không biết Nhậm Thanh Anh sẽ dùng thủ đoạn gì mạnh hơn nữa.
"Bé cưng Tinh Tinh ơi?" Cố Vấn Thành ghé vào lỗ tai anh trêu chọc, biểu diễn mị lực của mình hết mức, muốn nhanh nhanh bắt lấy Lý Tấu Tinh, "Vừa rồi giỏi lắm."
"Rất ăn ý."
Lý Tấu Tinh, "Gọi một tiếng anh trai nghe thử coi?"
"Tôi lớn hơn cậu," Cố Vấn Thành, "Thậm chí cậu còn có thể gọi tôi một tiếng chú đấy."
Hiếm khi hắn cố ý tiết lộ một chút thông tin, nhưng người nghe đều cho rằng hắn đang nói đùa, không ai tin là thật.
Mặc kệ Nhậm Thanh Anh muốn làm gì, bây giờ đội Mộng Chi rất thoải mái.
Sau khi kết thúc thi đấu vất vả mãi mới được tắm rửa nằm ngủ trên giường, bọn họ hận không thể thả lỏng đầu óc, lập tức đi vào mộng đẹp.
Tựa như buổi tối đầu tiên tiểu biệt thắng tân hôn, Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành đều rất kích động.
Song dù có kích động hơn nữa cũng chẳng có ích gì, chỉ có thể sốt ruột cọ xát.
Bình thường đã rất sướng rồi, bị nghẹn hai ngày dồn lại lại càng sướng hơn.
Không hổ là Cố Vấn Thành.
Tinh thần lực người thiếu niên dồi dào, hôm sau tỉnh dậy tinh thần sung mãn, mặt mày rạng rỡ.
Đoàn người tới phòng ăn ăn cơm, xuất phát từ sự tò mò, quan sát công việc của binh sĩ trên phi thuyền, Lý Tấu Tinh đột nhiên nhớ tới chuyện Đế Lan bèn hỏi thăm sĩ quan cấp dưới của Vưu Mông, "Chuyện phi thuyền thương mại Đế Lan bị cướp, anh biết không?"
"Hình như có nghe nói qua chuyện này," sĩ quan nhíu mày, "Tôi cần phải kiểm tra một chút."
Lý Tấu Tinh nói cảm ơn với anh ta.
Từ sau chuyện Đế Lan bọn họ đã không ít lần tìm kiếm, song cho dù có Lăng Niên bọn họ cũng không tìm được tin tức có ích gì, nhưng mà khí chất Kim Địch không giống như người bình thường, phỏng chừng cũng là người có máu mặt.
Cả ngày hôm nay Nhậm Thanh Anh không xuất hiện trước mặt bọn họ, thế nhưng khi ăn tối lại trang điểm đẹp đẽ cầm một chai rượu tới.
Mặt mỉm cười, dung mạo tươi đẹp chỉ cần không lộ ra vẻ kiêu căng thì nhất định là một đại mỹ nhân.
Mà sự khác lạ của cô ta khiến Nhậm Doanh Doanh đi bên cạnh kinh hồn bạt vía.
"Thanh Anh..."
Nhậm Thanh Anh nhanh chân bước tới trước bàn ăn của đội Mộng Chi, nhìn Cố Vấn Thành đầy tình ý, "Xin lỗi, em xin lỗi vì những hành động trước đây của mình, có thể tha thứ cho em không, Cố Vấn Thành?"
Người đội Mộng Chi hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ bị kích thích đến ngốc luôn rồi ư?
Nhậm Thanh Anh liếc mắt nhìn trên bàn, đoạn cầm lấy cái ly không tự mình rót đầy một ly rượu, kế đó đưa tới trước mặt Cố Vấn Thành, "Em sai rồi, em không nên làm phiền anh.
Huống chi anh còn có bạn gái nữa, em chúc anh và cô ấy ngọt ngào gắn bó.
Anh uống ly rượu này có nghĩa là chịu tha thứ cho em, được không?"
Lời đã nói đến mức này, không nhận thì quá khó coi.
Cố Vấn Thành rũ mắt nhìn ly rượu trong tay cô ta, tinh thần lực chui vào đại não Nhậm Thanh Anh, "Trong đó bỏ cái gì."
Nhậm Thanh Anh bị thôi miên nói đáp án cho tinh thần lực của Cố Vấn Thành.
Thuốc.
Thuốc kích dục.
Tinh thần lực Cố Vấn Thành rời đi.
Nhậm Thanh Anh khôi phục bình thường, cô ta ngẩn ra, tiếp tục nâng ly đưa tới trước mặt Cố Vấn Thành, "Vấn Thành, chúng ta bắt đầu làm bạn trước được không?"
Nhìn ly rượu đầy chừng mười mấy giây, lâu đến nỗi trán Nhậm Thanh Anh toát ra mồ hôi lạnh, Cố Vấn Thành mới đưa tay nhận lấy, nhếch môi cười nói: "Được thôi."
Lúc ly rượu chạm vào môi hắn Lý Tấu Tinh bèn ngăn lại, "Tôi cảm thấy có gì đó không đúng."
"Có gì mà không đúng chứ?" Cố Vấn Thành rõ ràng biết tỏng nhưng vẫn kéo tay anh xuống, ngay lúc Lý Tấu Tinh muốn cướp ly rượu thì uống một hơi cạn sạch, "Mùi vị rất ngon."
Nhậm Thanh Anh vui mừng nở nụ cười, lập tức dẫn Nhậm Doanh Doanh rời phòng ăn về phòng.
Theo điều tra của cô ta toàn bộ phi thuyền chỉ có hai cô gái, cô ta yêu cầu Nhậm Doanh Doanh ở yên trong phòng khóa cửa lại không được ra ngoài, người Cố Vấn Thành tìm chỉ có thể là cô ta.
Sau khi gạo nấu thành cơm, ả không ngại trở thành bạn gái thứ hai của Cố Vấn Thành.
Biểu hiện vui sướng khi rời đi của cô ta rõ ràng không đúng.
Lý Tấu Tinh sầm mặt lại lôi Cố Vấn Thành rời khỏi bàn ăn, dẫn hắn đi một mạch về phòng.
Lòng bàn tay Cố Vấn Thành xuất hiện một tia tinh thần lực.
Tia tinh thần lực trong suốt bao lấy phần rượu kia, khi đi ngang qua phòng vệ sinh thì đổ rượu của Nhậm Thanh Anh vào đó.
Hắn không uống.
Tất nhiên hắn không uống.
Mà Lý Tấu Tinh lại cho rằng hắn bị chuốc thuốc.
Đây thực sự là một cơ hội gia tăng tình cảm tuyệt vời.
Cố Vấn Thành nhếch khóe môi.
Sau khi Lý Tấu Tinh lôi kéo Cố Vấn Thành về phòng liền khóa cửa phòng ngủ, "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"
Cố Vấn Thành nhíu chặt mày, "Có hơi nóng..."
"Chết tiệt," Lý Tấu Tinh mắng nhỏ một câu, muốn dẫn hắn vào phòng tắm, "Tắm nước lạnh trước đã."
Lý Tấu Tinh không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Song Cố Vấn Thành không chịu nhúc nhích, "Tôi khó chịu."
Thần đan diệu dược cũng không có hiệu quả nhanh như vậy, nhưng Lý Tấu Tinh không phát hiện.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra kế tiếp, Cố Vấn Thành đã hưng phấn đến đỏ bừng mặt mày.
Mắt phiếm cảnh xuân, không cần tác dụng của thuốc.
Gay go rồi.
Lý Tấu Tinh đau đầu, "Tắm trước đã, ngoan."
Cái chữ ngoan này khiến Cố Vấn Thành chịu không nổi.
.
ngôn tình sủng
Sau cùng, dưới sự nhõng nhẽo ương bướng quấn lấy, rốt cuộc Cố Vấn Thành cũng kéo được Lý Tấu Tinh "ngây thơ vô tri" lĩnh hội cảm giác hỗ trợ lẫn nhau.
Lúc tay mới vừa chạm vào, hết thảy cảm giác tội lỗi và sợ hãi bị đối phương phát hiện suy nghĩ lo lắng trong lòng đều tan biến hết.
Cố Vấn Thành dẫn dắt Lý Tấu Tinh náo loạn bao lâu hắn liền nói những lời trai đểu hay nói bấy lâu.
Nói xong lời cuối cùng cõi lòng hắn cũng nguội lạnh, cảm thấy mình chỉ là một tên đểu cáng lừa tình, dụ dỗ thiếu nam ngây thơ bước vào con đường sai trái.
"Giữa con trai với nhau chuyện này là bình thường."
"Thoải mái không? Lần sau còn muốn nữa không?"
"Không được nói với người khác, cũng không được làm vậy với người khác."
Nhưng càng nói nhiều tâm lý lại càng khó chịu.
Nói ra ai mà dám tin cơ chứ? Wasser tiếng tăm lừng lẫy ngay cả suy nghĩ chân thật cũng không dám nói, hết lần này đến lần khác dùng lời nói dối lừa gạt anh bạn nhỏ.
Cố Vấn Thành nhắm chặt mắt lại.
Hắn ấn đầu Lý Tấu Tinh, giống như làm thế là có thể khảm anh vào cơ thể của mình vậy.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của hắn.
Đối phương không biết những tư tâm của hắn, chẳng phải chuyện quang minh chính đại gì, chỉ là thân mật lén lút vụng trộm mà ngay cả người trong cuộc cũng không biết.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở, quần áo vẫn còn ở trên người, đầu Lý Tấu Tinh đầy mồ hôi, kìm chế nói: "Đi tắm nước lạnh đã."
Tâm đã nguội lạnh chỉ có thân thể nóng, Cố Vấn Thành thầm nghĩ, còn tắm nước lạnh cái đếch gì?
Không được nghĩ nữa, càng nghĩ càng bi thương.
Cảm xúc điều khiển lý trí, khi lại vui sướng thêm lần nữa, Cố Vấn Thành không kìm lòng được mà nói: "Tôi thích em..."
Như sét đánh giữa trời quang, Lý Tấu Tinh dừng lại tất cả động tác ngay tắp lự.
Anh nhả hạt lựu ra rồi đứng thẳng người dậy, hai tay ấn vào mặt tường sau tai Cố Vấn Thành, trong mắt có ánh lửa thiêu đốt, "Cậu nói gì cơ?"
Lửa cháy lan đồng cỏ, đốt sạch lý trí đang lung lay chực đổ của Cố Vấn Thành, "Không nghe rõ à? Tôi nói tôi chấm em rồi, thích em, muốn sờ soạng em hôn em chiếm lấy em, thích em như thích một người phụ nữ vậy đó."
Không phải đồng đội, không phải đối thủ, không phải quan hệ bình thường giữa con trai với nhau.
Lưng hắn dán sát vào tường, nhiệt độ truyền qua bức tường trắng làm nó bắt đầu nóng lên.
Kế hoạch ban đầu là dùng chiêu nước ấm nấu ếch, kế hoạch phải từ từ thực hiện lại đột ngột bị phá vỡ.
Rõ ràng chẳng uống ly rượu kia, song lại không khống chế được.
Tim đập như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Lý Tấu Tinh cật lực đè lại khóe miệng đang nhoẻn cười, cố gắng kìm nén, thế nhưng cmn không khống chế được, "Tôi..."
Anh rút tay về, sửa sang lại quần áo, thậm chí còn muốn vuốt lại tóc tai, muốn tỏ rõ sự tôn trọng với đề tài này.
Nhưng trái tim Cố Vấn Thành lại bị biểu hiện này của anh làm lạnh lẽo.
Đây là ý gì? Sợ? Muốn rời đi?
Lý trí của hắn phục hồi tức thì, che kín miệng Lý Tấu Tinh, xoay một vòng đè chặt anh lên trên tường, "Nghe tôi nói đã."
Hắn không cho đối phương cơ hội cự tuyệt, "Ngại quá, tôi bị thuốc mê làm choáng đầu nên nói bậy, em chớ để ý."
Mẹ kiếp!
Phải làm sao cho chu toàn đây?!
Cảm xúc tối tăm trong mắt Cố Vấn Thành ngày càng nhiều, "Đừng tin, hả? Tấu Tinh?"
"Tôi vừa nói mê sảng thôi," đối phương nói, "Đừng để ý, sao tôi lại thích con trai được chứ? Em đừng sợ, cũng đừng bỏ tôi, nghe lời."
Cảm giác hắc hóa nguy hiểm, tựa như nếu Lý Tấu Tinh trả lời không được là hắn sẽ nhốt anh lại vậy.
Lý Tấu Tinh nhìn chằm chằm hắn thật sâu, vỗn dĩ anh muốn nói là, "Trùng hợp thế, tôi cảm thấy tôi cũng rất thích cậu."
Chữ thích này khiến lòng người rung động biết bao, sự hồn nhiên hàm chứa làm nhịp tim gia tốc.
Hơn nửa đời người của Lý Tấu Tinh, trước giờ chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình còn có thể nói ra chữ này.
Thật sự muốn nghiêm túc nói ra chữ này, thậm chí còn cảm thấy chữ thích này không đủ sâu sắc.
Nhưng bây giờ, câu nói này hoàn toàn bị Cố Vấn Thành chặn cứng trong miệng.
Khung cảnh mà anh đã mong chờ từ lần gặp mặt đầu tiên, đột ngột ngừng lại.
Môi anh mấp máy.
Cố Vấn Thành bắt đầu thấy sợ.
Nhưng hắn đành chịu đựng cảm xúc này, tay run run buông anh ra.
Điều mà hắn hằng mong chính là nụ cười của Lý Tấu Tinh, là tình cảm Lý Tấu Tinh dành cho hắn, hắn không muốn Lý Tấu Tinh ghét hắn.
Suy nghĩ một hồi liền cảm thấy...!Sợ hãi.
"Đừng ghét tôi," Cố Vấn Thành cụp mắt, "Tôi nói sai rồi, Tấu Tinh."
"Nếu cậu cảm thấy nói sai rồi, vậy tôi cũng nói bậy theo cậu là được," Lý Tấu Tinh nói, "Tôi cảm thấy có lẽ mình điên rồi, thế mà lại hi vọng câu thích tôi cậu nói kia là thật."
Hô hấp Cố Vấn Thành hơi ngưng lại.
Nhưng Lý Tấu Tinh đã đẩy hắn ra, đoạn ra khỏi phòng đi vào phòng tắm..