Sau khi biết đây là giọng một bé gái thì sáu người trong phòng lập tức thấy tê dại cả da đầu.
Dù có là Cố Vấn Thành thì tim cũng hẫng mất một nhịp.
Có người vào phòng lúc nào vậy?
"Tại sao không nói chuyện?" Tiếng cười của bé gái lanh lảnh không ngừng, "Em ơi, em nói thử xem sao bọn họ không chịu nói chuyện vậy?"
Một tiếng cười khác vang lên, giọng nói của hai bé gái này thế mà lại rất giống nhau, "Chị ơi, ngày mai bọn họ sẽ đưa chúng ta đi học đó, em không muốn đi học, bọn họ thật đáng ghét."
Đội Mộng Chi tức thì bày ra tư thế phòng bị, theo âm thanh nhìn thẳng qua.
Ván giường cũ kỹ vì động tác của bọn họ mà phát ra tiếng cót két, như thể một giây sau sẽ sập xuống.
Bên cạnh giường là hai bé gái cao vừa qua khỏi mạn giường, tóc buộc hai sừng, mặc váy màu đỏ tươi, trên mặt không biết bôi thứ gì mà trắng bệch phát khiếp, miệng và hai má lại đỏ như máu.
Vẻ mặt đội Mộng Chi đau khổ, không biết trang điểm thì đừng có trang điểm.
"Chưa nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?" Trán Lý Tấu Tinh nổi gân xanh, "Nửa đêm nửa hôm mấy đứa xông vào phòng đàn ông con trai định làm gì?"
Hai bé gái liếc nhìn nhau, thế mà lại thật sự bước ra ngoài cửa.
Lúc này bọn họ mới phát hiện tư thế đi của bọn nó không đúng, tứ chi và đầu phối hợp không đồng đều.
Đầu tụi nó giống như bị ngược, phía trước biến thành phần lưng, mặt sau quay ra phía trước.
"..."
Tất cả mọi người đồng loạt bịt miệng Hi Nam lại.
Bị mấy cái tay che miệng bịt mũi, Hi Nam giãy dụa tay chân, thiếu chút nữa trợn trắng con mắt.
Chờ hai đứa bé hoàn toàn đi ra khỏi phòng bọn họ mới thả Hi Nam ra.
Bị hành hạ một trận như thế Hi Nam không còn chảy nước mắt nữa, hắn run lẩy bẩy tự ôm lấy chính mình, "Hai đứa bé vừa nãy là sống hay đã chết?"
"Mặc kệ là chết hay chưa, chúng ta đều phải xem bọn nó là người sống."
Lý Tấu Tinh nói xong câu đó liền nhảy xuống giường định đi xem hai đứa bé kia có đóng kỹ cửa lại chưa.
Cố Vấn Thành xuống giường trước anh một bước, đóng chặt cánh cửa đang khép hờ lại, vẻ mặt bình tĩnh, "Ngoài cửa không có gì, đừng sợ."
Các anh em dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nam tử hán nhìn hắn, "Vấn Thành, cậu quá đàn ông quá đẹp trai!"
Lý Tấu Tinh chậm hơn hắn một bước, mỉm cười nhìn hắn quay lại, "Nghĩ như thế này, đây chỉ là thế giới giả lập, đồ vật bên trong đều là hình ảnh dùng dữ liệu để mô phỏng, có phải là không còn đáng sợ nữa không?"
"...!Đỡ hơn chút ít," Lăng Niên, "Tốt nhất là nên suy nghĩ về cảnh tượng mà các nhóm khác gặp phải."
Rõ ràng chính mình cũng lắm tai nạn, nhưng vừa nghĩ tới tình huống của những nhóm khác thì mấy người này lại có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.
Ít nhất bọn họ còn có Lý Tấu Tinh, cậu ấy là người đầu tiên kể chuyện ma, còn có Cố Vấn Thành to gan nữa, vừa nhìn liền thấy ưu thế của bọn họ lớn hơn trời.
May mà trong thế giới giả lập không có phát sóng trực tiếp, bọn họ hoàn toàn không cần quan tâm đến hình tượng, bị dọa thì cứ giật mình, người biết tới bộ dạng xấu xí của họ đều là người trong nhà.
Bọn họ thức trắng đêm đề phòng tập kích, không ngủ cả đêm mà còn sảng khoái tinh thần hơn cả được ngủ.
Không có công cụ tính giờ chuẩn xác, cho đến khi bà lão gõ cửa phòng bọn họ lần nữa thì mấy người mới biết bây giờ đã là sáng sớm hôm sau.
Hoàn thành nhiệm vụ đưa bé gái đi học, lại chịu đựng đến xế chiều hôm đó là có thể thoát khỏi thế giới này.
Bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt, ra khỏi phòng.
Ngôi nhà cũ kỹ vẫn mang dáng vẻ tối tăm u ám, bà lão ẩn mình trong góc, "Bây giờ là năm giờ, các cậu mau đưa hai cháu gái lão tới trường học đi."
Sắc trời vẫn còn tối đen, Swarin thoáng nhìn căn phòng chẳng có chút khói lửa nào, hỏi: "Bọn nó không ăn cơm hả?"
"Mắt lão mù, không nấu cơm được," bà lão cười cười, "Nếu các cậu tốt bụng thì khi dẫn tụi nó đi ngang qua phố xá, mua cho hai đứa một xâu kẹo hồ lô."
Hai cô bé đã chờ sẵn bên ngoài, cơ thể tụi nó đã trở lại bình thường, như thể sự không khớp mà đội Mộng Chi trông thấy tối hôm qua chỉ ảo giác.
Nghe thấy có thể ăn kẹo hồ lô hai đứa cười khanh khách, "Tuyệt quá tuyệt quá, tụi em muốn ăn kẹo hồ lô."
Swarin: "...!Kẹo hồ lô là cái gì, ăn ngon không?"
Bấy giờ Lý Tấu Tinh mới nhớ ra lúc anh kể chuyện ma ở sao Trú Lưu hình như có nhắc đến kẹo hồ lô.
Ban tổ chức phương cũng thật biết cách lấy tư liệu.
"Anh thế mà lại chưa từng ăn kẹo hồ lô," giọng điệu và biểu cảm của hai cô bé rất đồng bộ, nhìn Swarin với vẻ đồng tình, "Được rồi, lúc đó anh cũng mua cho mình một xâu đi."
Cái này Lý Tấu Tinh đã từng nói, không được ăn đồ quỷ đưa.
Swarin ghi nhớ rõ ràng, từ chối: "Không cần, anh sẽ không ăn."
Vẻ mặt bé gái tức thì sa sầm, hai đứa bước từng bước áp sát Swarin, "Sao lại không ăn kẹo hồ lô, kẹo hồ lô ăn ngon như vậy mà."
Swarin bị dọa cho sắp khóc lắp ba lắp bắp giải thích: "Con trai tụi anh mỗi tháng sẽ có mấy ngày không thể ăn đồ ngọt."
Bé gái dừng bước, nghi ngờ nhìn nhau, "Em gái, hình như có chuyện này?"
Cô bé còn lại nghiêng đầu, "Chị ơi, câu nói này nghe thật quen."
"Quên đi," hai đứa đồng thanh, "Vậy anh đừng ăn nha."
Swarin thở phào nhẹ nhõm, đội Mộng Chi phía sau hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Xe ở kia," giọng bà lão từ trong nhà vang lên, "Chàng trai trẻ, ở đây có hai chiếc xe, các cậu phải dẫn theo cháu gái của lão, nhất định phải đưa tụi nó tới tận trong trường học.
Nhớ kỹ, một chiếc xe chỉ có thể chở bốn người."
Đây là lần thứ ba bà lão nói những lời này, các đồng đội liếc mắt nhìn nhau, trịnh trọng gật gật đầu.
Hai bên cửa lớn là hai chiếc xe giống như xe ba gác, Lý Tấu Tinh ngồi vào ghế lái một chiếc trong đó, Cố Vấn Thành lập tức ngồi lên chỗ ngồi phía sau của chiếc xe không mái che.
Mắt Swarin phát sáng nhanh nhẹn leo lên chiếc xe này, Cố Vấn Thành nhìn hắn với vẻ tán thưởng, dần dần tìm thấy niềm vui khi khoe ân ái.
Ba người khác chỉ có thể chen lên chiếc xe còn lại.
Hai cô bé chia ra ngồi.
Người cầm lái xe còn lại là Hi Nam, hắn học theo bộ dáng Lý Tấu Tinh điều khiển xe, thở hổn hển thề sống chết phải đi song song với Lý Tấu Tinh.
"Đừng sợ," Lý Tấu Tinh nhìn dáng vẻ kinh sợ này của hắn thì bất lực, "Cậu có phải là người của trường quân đội Thừa Dương chúng ta không?"
Cố Vấn Thành còn bồi thêm một đao, "Bé cưng Hi Nam ơi, có cần chui vào nằm trong lòng ba không?"
Swarin bụm miệng sợ cười ra tiếng.
Lý Tấu Tinh xảo quyệt, nhìn Cố Vấn Thành, "Cậu gọi cậu ấy là bé cưng, vậy tôi là cái gì?"
Cố Vấn Thành sững sờ, sau đó luống cuống tay chân, "Không, không phải, tôi chỉ đùa với cậu ấy một chút thôi, đương nhiên em là bé cưng duy nhất của tôi."
"Nhưng danh xưng này không phải là duy nhất," Lý Tấu Tinh nhìn đường phía trước, giọng đầy vẻ đau lòng, "Tôi không phải là duy nhất."
Cố Vấn Thành hoảng loạn rồi, từ phía sau chồm lên ôm lấy cổ anh, "Tấu Tinh..."
Swarin không buông tha nhất cử nhất động của bọn họ, mặt phiếm hồng.
"Bọn họ thật đáng yêu, đúng không?"
Hai cô bé cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt, nghe vậy thì gật đầu lia lịa, hoàn toàn không dứt nổi mắt.
Lý Tấu Tinh bị hắn ôm lấy, cánh tay trắng nõn da dẻ đàn hồi vòng qua cổ anh.
Nếu như bỏ qua bối cảnh của thế giới này, bỏ qua chiếc xe ba gác đang ngồi, đây thật sự là cảnh tượng siêu xe mỹ nhân tuyệt đẹp.
Anh nhếch miệng lên, rồi lại nhanh chóng giấu đi ý cười, nói vẻ với rầu rĩ không vui: "Ừ?"
"Tinh Tinh," giọng Cố Vấn Thành nhỏ lại, âm điệu kéo dài, trông bản lĩnh làm nũng có vẻ rất thành thạo, "Tinh Tinh."
Mấy anh chàng đội Mộng Chi nổi hết cả da gà.
Nhịn không được nhìn Cố Vấn Thành vài lần với ánh mắt kì dị, sao không nhìn ra Cố Vấn Thành còn có đam mê này vậy.
Lý Tấu Tinh không nhịn được cười, tiếng cười vừa phát ra Cố Vấn Thành liền đen mặt, cắn lỗ tai của anh, "Lừa tôi?"
Nhẹ nhàng day cắn, dùng răng ma sát.
Mắt Swarin và hai cô bé phát sáng.
Tế Du huých huých Lăng Niên, ra hiệu hắn nhìn cô bé trên xe.
Lăng Niên suy tư, gật gật đầu với hắn.
Dọc theo đường đi có cô bé dẫn đường, lúc đi được nửa đường thì xung quanh bọn họ nổi lên sương mù.
Trong sương mù bắt đầu xuất hiện bóng người mờ ảo cùng tiếng rao hàng, rõ ràng trên con đường này trừ bọn họ ra thì chẳng còn ai khác nữa, nhưng âm thanh huyên náo lại cực kỳ sôi động.
"A, kẹo hồ lô của tụi em!"
Hai cô bé nhảy xuống xe, chạy vào làn sương mù dày đặc, "Chúng em đi mua kẹo hồ lô!"
Trong làn sương mù kia chẳng nhìn rõ vật gì, đội Mộng Chi ăn ý đứng im tại chỗ cũ.
Không bao lâu sau một cô bé cầm kẹo hồ lô leo lên xe Hi Nam, "Đi mau, đi mau đi."
Hi Nam vô thức bắt đầu rồ ga, "Đứa còn lại đâu?"
Bé gái trên xe nói: "Nó ở đằng sau."
Ba người Lý Tấu Tinh vẫn còn ngừng tại chỗ cũ, đột nhiên cảm thấy không đúng, lớn tiếng hô về phía người trước mặt, "Hi Nam —— dừng lại!"
Hi Nam giẫm thắng phanh lại, mờ mịt nhìn về phía sau.
Bé gái trên xe thúc giục, "Mau lái xe mau lái xe đi, em sắp muộn rồi, các anh mau đưa em đi báo danh."
Tế Du và Lăng Niên nhìn nó, chẳng cảm thấy có gì không đúng cả.
Lại đưa mắt nhìn về phía sau, bỗng nhiên thấy hai cô bé kia vừa bước ra từ trong sương mù vừa giơ cao xâu kẹo hồ lô.
Đồng tử hai người bọn họ co rút nhanh, đột nhiên quay đầu lại, nhưng bé gái trên xe đã chẳng thấy đâu, dường như trong xe chưa từng có người thứ tư ngồi lên.
Bọn họ: "..."
Đầu bắt đầu túa mồ hôi lạnh.
Nếu như vừa rồi bọn họ lái xe đi, một xe chỉ chở được bốn người, bọn Tấu Tinh chỉ có thể chở một đứa, không đưa một đứa tới trường học an toàn, bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì?
Hi Nam lùi xe lại.
Ba người Lý Tấu Tinh vẫn còn ở chỗ cũ và bọn họ liếc mắt nhìn nhau, có chút nghĩ mà sợ.
"Đây sẽ là thật ư?" Tế Du nhịn không được, hỏi cô bé vừa mới leo lên xe một câu, "Các em có phải thật không?"
Đôi mắt đen của cô bé đảo vài vòng, cười khanh khách, "Các anh đoán đi."
Lăng Niên nhảy xuống xe, đoạn kéo đầu Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành sát lại, làm môi hai người dán chặt vào nhau.
"A!" Hai cô bé phấn khích che mặt, kế đó lại quang minh chính đại nhìn chằm chằm từ những kẽ hở ngón tay.
"Là thật," Lăng Niên thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn trời, "Qua khoảng nửa tiếng rồi, chúng ta nhanh lên."
Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành bị ấn đầu bắt hôn nhau: "..."
Cả hành trình sau đó cũng không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, không lâu sau phía trước bọn họ xuất hiện cánh cổng trường tiểu học với dòng chữ "Tân Quang" trên đó.
Cổng lớn cũ nát, cửa sắt hoen gỉ, rêu xanh sinh trưởng nơi góc tường ẩm ướt, còn có vài chỗ xuất hiện vết máu nổi bật.
"Chúng ta đến rồi," bé gái xuống xe, móc ra hai tờ tiền in hoa hòe lòe loẹt đưa cho bọn họ, "Đây là học phí của tụi em, các anh giúp tụi em đóng học phí là có thể đi rồi!"
Bọn họ nhận lấy tiền.
Hai cô bé nắm tay nhau, tầm mắt quét qua bọn họ một vòng rồi dừng lại trên người Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành.
Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành dâng lên dự cảm chẳng lành.
"Các anh đáp ứng một yêu cầu của tụi em," hai đứa đồng thanh nói, "Chúng em sẽ nói cho các anh biết một bí mật."
Lý Tấu Tinh hít sâu một hơi, nhìn thấu tụi hủ nữ này, giờ phút này anh chẳng muốn mở miệng nói chuyện chút nào.
Cố Vấn Thành nhịn không được mở lời hỏi trước: "Yêu cầu gì?"
Hai cô bé liếc mắt nhìn nhau, toét miệng cười thật to, nước si rô màu đỏ nhỏ xuống từ khóe miệng, "Tụi em muốn xem hai anh không mặc quần áo ôm ấp hôn hít!".