Dạ...!Dạ...Dạ...
Định Phong run cầm cập nói.
Hắn không nghĩ đến, người đụng vào mình lại là Dạ Ma hung hãn gần đây.
Biết trước cho dù thêm trăm cái mạng hắn cũng không dám đắc tội.
Ngươi không bị gì chứ? Dạ Trần có chút khó hiểu hỏi.
Đối phương như vậy là sao? Trời hôm này cũng không lạnh lắm nha.
Không lẽ bị bệnh rồi.
Dạ Đại Nhân ngươi...!À, ngài đến đây định làm gì? Định Phong sợ hãi khó khăn thốt ra.
Ngươi không sao chứ? Dạ Trần hỏi lại.
Không sao không sao...!Đối phương vội lắc đầu như trống lắc.
Nghe hắn nói như vậy, Dạ Trần cười nói: Như vậy là tốt.
Nói xong, hắn khẽ liếc nhìn đám người đang ngồi ở đối diện.
Bị Dạ Ma người mới nổi tiếng ở Giới thành, giết Cuồng Sư, chiến Tuyên gia nhìn vào.
Bọn họ trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi vô hình, không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Thấy đám người tránh mình như tránh tà, Dạ Trần có chút dở khóc dở cười không biết phải làm sao.
Hắn đâu doạ hay có ý định xấu xa gì với họ đâu, cần gì phải tránh hắn chứ.
Hắn thế nhưng là người tốt.
Đây chỉ là hắn tự mình đa tình nghĩ như vậy mà thôi.
Trong mắt đám người họ, hắn là ma quỷ là kẻ giết chết Cuồng Sư, ma thú có thể dễ dàng xé xác bọn họ thành ngàn mảnh.
Đã vậy, hắn còn dám đánh thiếu gia nhà họ Tuyên, một Đại gia tộc nắm giữ quyền hành cực lớn ở Giới thành, có thể dễ dàng khiến những người như họ không một tiếng động bốc hơi trên đời.
Tuyên gia trong mắt họ chẳng khác gì một con quái vật khổng lồ.
Người dám đối đầu với con quái vật này, chắc cũng chẳng phải là kẻ tốt lành gì.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, họ hiểu rõ đạo lí này.
Tự nhiên tránh được bao xa thì họ phải cố tránh rồi.
Bỏ đi...!Dạ Trần thầm nói.
Hắn vừa xoay mình định rời đi thì Định Phong, người run cầm cập kia vội lên tiếng hỏi hắn: Đại nhân có chuyện gì sao?
Nói xong, hắn vội cúi đầu xuống.
Dạ Trần tiến đến chỗ bọn hắn tự nhiên phải có mục đích gì rồi.
Với lại nhìn biểu cảm của Dạ Trần thể hiện, người sống vào vài tài lẻ như hắn, trải qua cuộc sống khó khăn, tiếp xúc nhiều chuyện trên đời này.
Tự nhiên có kinh nghiệm dễ dàng nhìn ra mánh khoé đâu đây.
Ít nhất là Dạ Trần không có ý xấu với người không một ma kim dính túi như hắn.
— QUẢNG CÁO —
Đám người xung quanh thấy vậy cũng lén lút dõi mắt nhìn xem chuyện gì sắp xảy ra.
Cũng không có gì.
Ta không quen đường ở đây nên...!Dạ Trần nói nhỏ với đối phương.
Tiểu nhân hiểu rồi.
Chúng ta đi thôi.
Định Phong nghe vậy, mắt loé tia sáng, hắn nhanh trí nói.
Dạ Trần mới nghe có chút khó hiểu.
Nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc liền mau chóng hiểu ra.
Đối phương đã cho mình bậc thang tự nhiên tiếp nhận đi xuống thôi.
Được.
Dạ Trần nhẹ gật đầu nói.
Định Phong nghe vậy vui mừng như điên, liền vội đi trước dẫn đường cho Dạ Trần.
...! Đám người xung quanh chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Họ chỉ có thể mở to mắt nhìn hai người không đầu không đuôi cứ thế rời đi.
Tên Định Phong này thật tốt số.
Đánh bậy đánh bạ vậy mà có thể tiếp xúc được với Dạ Ma.
Có người có chút ghen tị nói.
Ở Giới thành sống cũng không dễ dàng gì.
Có thể kiếm được chỗ dựa lưng cũng không phải dễ.
Mọi chuyện đều phải giảng hai chữ Cơ Duyên.
Hình như Dạ Lân Linh đội của Dạ Ma có tuyển người.
Chúng ta mau đi tham gia à.
Có người nhớ được điều gì đó liền vội nói.
Có thể được chiếc ô to như Dạ Ma che chở, vậy không còn gì bằng.
Đám người Dạ Trần qua một vài chuyện ở Giới thành danh tiếng đã sớm lan xa.
Đã có rất nhiều người chú ý đến họ.
Đã vậy khả năng vung tay của Dạ Lân Linh họ đã sớm biết.
Không chỉ mạnh mà còn có nhiều tài nguyên, ai mà không nguyện ý tham gia chứ.
Bỏ đi.
Người tưởng dễ vào lắm sao.
Không biết có bao nhiêu người bị từ chối rồi kìa.
Có thể xếp từ đầu thành đến cuối thành đó.
Có người lạnh lùng nói.
Lời hắn nói không khác gì gáo nước lạnh dội thẳng vào đám người đang mơ mộng kia.
Mà ngươi nói ta mới nhớ.
Hôm nay không phải có cuộc đấu giữa Ngũ Kiếm và Linh Lung của Dạ Lân Linh sao...
.......!— QUẢNG CÁO —
Đại nhân muốn đến diễn võ trường của Diệt Ma Hội.
Định Phong vội nói với Dạ Trần ở bên cạnh.
Không sai.
Dạ Trần gật đầu nói.
Đám người Lân Diễm cũng đã sớm cho người truyền tin cho hắn.
Chỉ là lúc đó hắn vừa tỉnh dậy còn lơ nga lơ ngơ lên không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thế là người đưa tin đi lúc nào hắn cũng không hay.
Hắn cũng mất cơ hội hỏi đường đi đến nơi diễn ra luôn.
Cũng không cần gọi ta là đại nhân gì đâu, gọi ta là Dạ Ma là được rồi.
Dạ Trần nói tiếp.
Một tiếng đại nhân, hai tiếng cũng là đại nhân làm hắn có chút không quen.
Đã vậy còn cảm thấy phiền.
Người đi đường cũng vì chuyện này mà chú ý đến hai người bọn họ.
Cảm giác giống như đi biểu diễn bị đám người nhìn chằm chằm vào vậy.
Đây là cơ hội hiếm có đối với Định Phong, có thể kiếm được chỗ che chở.
Ngẩng cao đầu làm người.
Hắn tự nhiên không dám bỏ qua từng chi tiết nhỏ nào.
Đôi mắt hắn xoay chuyển, hắn vội cười nói: Vậy gọi ngài là Dạ thiếu đi.
Cũng được.
Dạ Trần không quan tâm lắm liền đồng ý.
Diễn võ trường của Diệt Ma Hội cách đây không xa.
Để tại hạ dẫn đường.
Nói xong, Định Phong dẫn đầu đi trước.
Ở Giới thành cấm chỉ đánh nhau để tránh gây thương tổn đến thực lực của thành, họ thế nhưng còn phải chống lại đám ma thú hung dữ đang nhăm nhe ngoài kia.
Nhưng ma giả ở đây nhiều như vậy muốn quản cũng không quản nổi.
Nên cao tầng Giới thành bất đắc dĩ chỉ có thể tạo ra sân đấu cho đám người thừa sức này giải quyết với nhau.
Từ đó hai bên nào muốn chiến chỉ có thể đến diễn võ trường đăng kí tham giá thi đấu mà thôi.
Luật lệ sẽ do hai bên tự đặt ra.
Mà người tên là gì? Dạ Trần hỏi.
Tại hạ Vô Định Phong.
Định Phong dẫn trước nghe thấy Dạ Trần hỏi liền vội trả lời.
Vô Định Phong...!Dạ Trần vừa nhắc lại vừa thầm đánh giá người trước mắt.
Quả thật có chút vô định.
Dạ Trần cười nói.
Ha ha...!Định Phong nghe vậy chỉ có thể xấu hổ cười chừ.
Có vẻ ngươi rất quen với chuyện này? Nhìn người phía trước, Dạ Trần khẽ hỏi.
Đôi mắt của hắn cũng không kém Linh Lung là bao.
Nhìn sự việc cũng có chút chuẩn xác đi.
— QUẢNG CÁO —
Tại hạ quanh năm ngày tháng chỉ có thể dùng vài tài lẻ này kiếm chút đỉnh sống qua ngày mà thôi.
Định Phong ngại ngùng nói.
Cuộc sống cũng không quá tốt đi.
Dạ Trần nhìn vào Định Phong nói.
Đối diện, Định Phong nghe vậy có chút thẫn thờ.
Dạ Trần nhìn thấy vậy cũng không tiến đến làm phiền đến hắn.
Tại hạ làm việc gì cũng thất bại.
Gây phiền toái và tổn thất cho không biết bao nhiêu người.
Đã vậy tính tình cũng xấu thường xuyên gây chuyện với người khác, lại còn làm nhiều việc ghê tởm khiến người nhìn vào mà ghét bỏ, khinh thường.
May mắn còn có chút mánh khoé.
Sống...!vẫn được đi.
Một lát sau, Vô Định Phong cười cười nói.
Hắn làm việc lớn không được, việc nhỏ cũng chẳng xong.
Sao có thể tốt được chứ.
Nhiều lần hắn cũng thoái trí muốn chấm dứt cuộc đời không tương lai này.
Nhưng hắn lại sợ chết, không dám ra tay với chính mình.
Hắn cả đời này có lẽ...!chỉ có thể sống một cuộc đời tạm bợ, chịu sự khinh thường từ thế nhân mà thôi.
Cầm lấy thứ này đi.
Có thể giúp chút gì cho ngươi đó.
Dạ Trần có chút đồng cảm nói.
Lân Diễm ngày trước cũng không phải như vậy sao?
Hắn lấy ra một cái túi, ném cho Định Phong đang cảm xúc dâng trào đằng trước.
Bộp...!Định Phong vội vàng tiếp nhận.
Hắn một đầu nghi hoặc, cầm lấy cái túi, nhìn vào Dạ Trần khó hiểu nói: Cái này?
Dạ Trần không để ý đến hắn mà từ từ bước đi.
Trước khi đi qua Vô Định Phong, Dạ Trần khẽ nói: Trên đời này có một người không coi thường ngươi.
Dạ Trần cứ thế rời đi, để lại Vô Định Phong ngơ ngác đứng đó..