_ Mặc Hàn Phong, cậu không được xảy ra chuyện gì đâu có biết không?
Mí mắt Mặc Hàn Phong nặng trĩu muốn mở nhưng lại không được, bên tai anh vẫn vang vãn giọng nói của Quách Khiếu Thiên và có cả tiếng bước chân chạy của nhiều người.
Các bác sĩ và y tá nhanh chóng đưa anh vào phòng cấp cứu, Quách Khiếu Thiên lo lắng muốn vào trong nhưng bị một cô y tá ngăn cản lại.
_ Anh không được bước trong ạ
Quách Khiếu Thiên đành ngậm ngùi ngồi xuống ghế, tay không tự chủ được mà đập mạnh vào ghế miệng nhất thời chửi thề một câu.
_ Mẹ nó! Mặc Hàn Phong, cậu bị điên rồi hay sao mà đi tự sát, trước khi quyết định sao cậu không nghĩ đến cảm xúc của Ông nội Mặc và thằng bạn thân này?
Đúng lúc này nghe tiếng bước chân dồn dập, Quách Khiếu Thiên quay mặt nhìn thì thấy trợ lý Nhan cùng quản gia Lâm chạy đến.
Quản gia Lâm nước mắt đầm đìa đứng trước mặt Quách Khiếu Thiên, giọng run run hỏi anh ta.
_ Cậu Khiếu Thiên, cậu chủ Hàn Phong sao rồi? có bị thương nặng không?
Thấy quản gia Lâm cứ khóc, anh ta trước mắt khiến bà bình tĩnh lại sao đó mới trả lời.
_ Hàn Phong vẫn đang được cấp cứu, không biết tình hình ra sao nữa?
Anh ta cũng lo lắng cho anh không kém gì quản gia Lâm nhưng vẫn cố giữ bản thân không nên quá kích động, Vài phút trước Quách Khiếu Thiên có tâm sự muốn cùng Mặc Hàn Phong uống vài ly để giải tỏa nhưng khi đến công ty tìm anh thì lại nghe trợ lý Nhan nói anh đi thăm mộ Hàn Ân Ly, lúc đó anh ta cảm thấy thích thú nên đi mua vài lon bia sau đó lái xe đến chỗ Mặc Hàn Phong. Nhưng không ngờ cảnh tượng trước mắt khiến anh ta chết lặng vài giây, Mặc Hàn Phong nằm co người dưới đất cổ tay trái của anh không ngừng chảy máu, hoàn hồn lại anh ta nhanh tay nhanh chân xé rách áo của anh để cầm máu, nhìn gương mặt nhợt nhạt của anh khiến Quách Khiếu Thiên rất đau lòng, Không nghĩ nhiều anh ta nhanh chóng đưa anh đến bệnh cấp cứu.
Nhưng trong tình trạng nguy kịch như thế này không biết Mặc Hàn Phong có qua khỏi hay không nữa?
Chuyện Mặc Hàn Phong tự sát chưa truyền đến tai Mặc lão gia gia, nếu để ông ấy biết được chắc chắn sẽ lên cơn đau tim mất.
...
Khoảng chừng bốn tiếng đồng hồ, phòng phẫu thuật cuối cùng cũng đã mở ra, một vị bác sĩ trung niên bước ra với bộ dạng khá mệt mỏi.
Quách Khiếu Thiên hơi kích động mà đi đến túm lấy cổ áo vị bác sĩ kia.
_ Hàn Phong sao rồi hả? Nếu cậu ấy mà xảy ra chuyện gì thì các người chuẩn bị tinh thần chôn cùng cậu ấy luôn đi
Khí thế bức người của Quách Khiếu Thiên quá cao khiến vị bác sĩ kia sợ hãi đến mức xanh cả mặt, Ông ta không dám chậm trễ mà nhanh chóng lên tiếng.
_ May mắn là đưa đến kịp thời giờ Mặc tổng đã qua cơn nguy kịch, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa ngài ấy vào phòng chăm sóc đặc biệt
_ Vậy làm nhanh đi
Ông ta sợ hãi toát mồ hôi vội vã gật đầu rồi đi vào trong lại. Sau khi Mặc Hàn Phong được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt thì người ở lại chăm sóc là Quách Khiếu Thiên, anh ta nhìn gương mặt vừa tiều tụy vừa tái nhợt nhạt của anh mà chỉ khẽ thở dài.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Hàn Phong khẽ mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra khẽ hít một hơi thở thật sâu. Cảm nhận từng nhịp đập của con tim này, anh mới dễ dàng nhận ra sự thật rằng anh vẫn đang còn sống.
Cạch.
Quách Khiếu Thiên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy anh đã tỉnh lại anh ta không nháo nhào mà chỉ khoanh tay trước ngực chất vấn anh.
_ Hàn Phong, cậu thật hồ đồ
_ Ừ, cậu bảo sao thì như thế
Mặc Hàn Phong nhàn nhạt đáp lời anh ta, Quách Khiếu Thiên nhướn mày đi đến kéo ghế ngồi xuống nhìn anh bằng con mắt chằm chằm, bỗng anh ta nghe giọng điệu yếu ớt của Mặc Hàn Phong.
_ Khiếu Thiên, tôi phát hiện bản thân không thể sống nổi khi thiếu vắng bóng Ân Ly
_ Vậy nên cậu mới tự sát?
_ Ừ
Nghe câu trả lời này, Anh ta thật sự rất tức giận muốn bùng phát nhưng vẫn kiềm chế lại vì Mặc Hàn Phong vẫn còn bị thương, nếu không anh ta đã cho anh một cú đấm vào mặt rồi.
_ Hầy, chết tiệt! cậu đúng là điên rồi, vẫn may Mặc lão gia gia chưa biết chuyện nếu không cậu sẽ phải hối hận việc làm của mình đấy
_ Thôi được rồi, cậu đừng có cằn nhằn nữa được không hả? đau đầu thật đấy
Quách Khiếu Thiên đành ngậm ngùi im lặng, anh ta còn muốn giảng đạo anh nhưng không ngờ bị anh cho là cằn nhằn, coi anh ta có tức không chứ? Đúng là làm người tốt khó thật.
...
Một tuần sau thì Mặc Hàn Phong được xuất viện, anh và Quách Khiếu Thiên nói qua nói lại cuối cùng anh đành chịu thua mà nghe lời anh ta về nhà nghỉ ngơi không được làm việc.
Mặc Hàn Phong hầu như đêm nào cũng vào phòng Hàn Ân Ly ngủ. Và hôm nay cũng vậy, quả là một ngày hơi mệt nên anh từ từ nhắm nghiền mắt lại rồi chìm vào giấc mơ.
Anh mơ thấy Hàn Ân Ly, cô mặc một bộ váy trắng tinh đứng quay lưng với anh. Mặc Hàn Phong rất vui mừng muốn chạy lại ôm chầm lấy cô nhưng bị lời nói của cô làm cho khựng lại.
_ Hàn Phong, Tại sao anh lại không yêu em?
Mặc Hàn Phong vội vã lắc đầu.
_ Không, Ân Ly! Anh yêu em
Bỗng dưng cô xoay mặt nhìn anh sau đó nở nụ cười âu yếm.
_ Nghe được câu này em thật sự rất vui lắm, nhưng mà Hàn Phong? Em phải đi rồi
Mặc Hàn Phong nhăn mặt nhìn cô, ý của cô là gì?
_ Ân Ly, Em muốn đi đâu? cho anh đi cùng được không?
Nhưng lời của anh vừa dứt thì đột nhiên Hàn Ân Ly bất ngờ tan biến trước mặt anh. Mặc Hàn Phong hốt hoảng ngồi bật dậy, toàn thân anh sớm đã đổ mồ hôi lạnh.
_ Là mơ sao? Nhưng anh mơ thấy em rồi