Hội nghị còn chưa khai mạc, nhưng tin tức đã lan truyền nhanh chóng.
Chuyện "Lâm Ỷ Miên là ái nữ của hào môn, ông chủ của Hữu Hải", lan truyền nhanh hơn cả tin đồn đời tư của cô.
Quả nhiên, chỉ có tin đồn thú vị hơn mới có thể đánh bại những tin đồn khác.
Lâm Ỷ Miên trở lại phòng hội chẩn, trước khi xem xong bệnh nhân đầu tiên, Trăn Trăn đi vệ sinh trở lại, bắt đầu ngẩng cao đầu tràn đầy tự tin, giống như có chút cáo mượn oai hùm.
Lâm Ỷ Miên liếc nhìn nàng, tiếp tục công việc của mình.
Trăn Trăn nỗ lực nhấp môi hỏi cô một câu.
Lâm Ỷ Miên không dừng động tác trên tay, xem xong một người liền gọi người tiếp theo, làm Trăn Trăn nghẹn cho đến giờ nghỉ trưa.
"Tôi đi ăn cơm." Lâm Ỷ Miên ném xuống một câu.
Trăn Trăn: "Lão sư, ngài đi ăn ở đâu a? Khẳng định là ngài không tới nhà ăn đi? Ngài gọi mang về hay ăn ở ngoài? Hay là có an bài khác? Lão sư, ngài... lợi hại như vậy sẽ đi an bài cơm trưa a..."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Con người thật là kỳ quái.
Một khi bị dính vào bối cảnh nào, ở trong mắt người khác liền trông giống như quái dị.
"Trước kia tôi ăn thế nào?" Cô quay đầu hỏi Trăn Trăn.
Trăn Trăn sửng sốt.
Lâm Ỷ Miên: "Đây không phải là ngày đầu tiên tôi đến Hữu Hải, trước kia ăn thế nào thì hiện tại ăn thế ấy."
"Ò ò ò." Trăn Trăn xấu hổ kéo góc áo.
Lâm Ỷ Miên rời khỏi phòng tư vấn, cô thường ăn trưa ở căn tin bệnh viện cho thuận tiện, nếu muốn yên tĩnh, cô sẽ ra ngoài ngồi ở cửa hàng ngẫu nhiên.
Hôm nay khẳng định căn tin không thuận tiện, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô, Lâm Ỷ Miên lo lắng đến bụng đầy hơi.
Cô thay quần áo, đơn giản đi đến bãi đậu xe, đạp ga, tránh xa những ánh mắt này.
Xe đang đậu bên ngoài một trung tâm mua sắm ít xe cộ qua lại, điện thoại đặt ở một bên rung lên, là tần suất bất thường kèm theo một chút ấn tượng vui vẻ.
Lâm Ỷ Miên lấy điện thoại, nhìn thấy một thông báo sáng hiển thị trên màn hình:
[Streamer "Tiểu Nguyệt Lượng" mà bạn đặc biệt quan tâm đã bắt đầu live!!! Mau đến thưởng thức...]
Lâm Ỷ Miên: "..."
Thông báo nhắc nhở sao lại thế này? Nếu không thể ngắt câu tốt thì đừng ngắt câu.
Buổi live của Hứa Nguyệt Lượng có cái gì mới đâu, cũng là trò chuyện với fans, nếu không có gì khác, chủ đề của nửa tiếng đầu tiên sẽ liên quan đến chiếc răng khôn mà nàng đã nhổ.
Xuất phát từ quảng cáo chán ghét vô lương, Lâm Ỷ Miên không nhấp vào liên kết.
Cô mở tài khoản WeChat, làm mới vòng kết nối bạn bè của mình.
Trống rỗng kể từ vị trí đọc cuối cùng.
Lâm Ỷ Miên trượt ngón tay xuống, dễ dàng lướt sang phần đăng thức ăn của Hứa Nguyệt Lượng vào tháng trước.
[Cá mũ rơm của Ngàn Đạt có vị rất tươi ~ (Love, Love, Love)]
Lâm Ỷ Miên đẩy cửa bước ra khỏi xe, được rồi, hôm nay cô sẽ ăn cá.
Bước vào nhà hàng, người phục vụ nhiệt tình giới thiệu các món đặc sản của họ, nhưng Lâm Ỷ Miên không nghe nàng nói, cầm thực đơn tìm những món ăn trong ảnh của Hứa Nguyệt Lượng.
"Cái này." Cô gọi món.
Người phục vụ nói: "Ngài đi một mình sao? Lượng đồ ăn của chúng tôi tương đối lớn, có thể không ăn hết."
Lâm Ỷ Miên nhướng mày: "Mấy người?"
Người phục vụ: "Hai đến ba người."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên đẩy thực đơn ra: "Như vậy đi, ăn không hết tôi sẽ gói mang về."
Người phục vụ đi ra khỏi phòng, Lâm Ỷ Miên ngồi một mình ở chiếc bàn rộng lớn, cảm thấy có chút hụt hẫng.
Cô luôn thích ăn một mình, sạch sẽ tự do, ăn bất cứ thứ gì mình muốn, muốn khi nào kết thúc liền kết thúc.
Nhưng không phải ai cũng đều thích.
Thậm chí đại đa số người đều không thích.
Ăn một mình có thể bị tiếp thị trực tuyến tính là "Cấp độ cô độc", cho nên Hứa Nguyệt Lượng không ăn một mình cũng không có gì ngạc nhiên.
Không ai muốn ở một mình, Lâm Ỷ Miên cũng không muốn Hứa Nguyệt Lượng ở một mình.
Nhưng người cùng Hứa Nguyệt Lượng ăn cơm là ai? Người nhà? Bạn bè? Hoặc là... ừm...
Lâm Ỷ Miên thu người lại, đeo tai nghe, nhấp vào Orange Live.
Vừa bước vào phòng live của Hứa Nguyệt Lượng, liền nghe thấy nàng nói: "Cơm trưa đương nhiên hai người ăn thì tốt hơn."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Đôi mắt của Hứa Nguyệt Lượng lướt qua màn hình, đột nhiên cười rạng rỡ vẫy tay với máy ảnh: "Chào 11, cậu tới rồi ~"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Đều nhớ rõ những người tặng quà như vậy sao?
Hứa Nguyệt Lượng: "11, cậu ăn chưa?"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Cô không muốn nghe đề tài ăn cơm.
Lâm Ỷ Miên động động ngón tay, mở thanh quà tặng, chọn một món quà nhỏ không liên quan đến đồ ăn, tặng một chuỗi.
"Oa!"Thành công thu hút lực chú ý của Hứa Nguyệt Lượng.
Nhưng lần này, nàng không vội cảm ơn mà nhẹ nhàng gật đầu theo tiếng nhạc, đếm xem cô tặng bao nhiêu.
Cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng có thời gian thưởng thức.
Thưởng thức Hứa Nguyệt Lượng trong phòng live.
Hôm nay, nàng mặc một bộ trang phục chủ đề Alice lạc vào xứ sở thần tiên, trên đầu đội một chiếc mũ nhỏ, trên chiếc mũ có một chú thỏ nhỏ mặc váy kẻ sọc.
Hứa Nguyệt Lượng cũng mặc một chiếc váy kẻ sọc, trên ngực màu đỏ đen đan xen, tay áo trễ vai.
Sợi dây chuyền mang kiểu dáng đồng hồ bỏ túi bằng vàng, có hình dáng sinh động như thật, theo nàng đong đưa, tựa hồ tùy thời có thể mở ra, xem thời gian.
Trang dung cũng hoàn toàn phù hợp, màu sắc đậm, đẹp mộng ảo, dưới khóe mắt bên phải có vẽ hoa.
Rất xinh đẹp, có dụng tâm.
Hôm qua nàng vừa truyền dịch xong, hôm nay vết sưng gần như biến mất, cho nên nàng lại tiếp tục công việc không ngừng nghỉ.
Cần cù chăm chỉ, yêu nghề kính nghiệp.
Lâm Ỷ Miên ấn vào tay nút gửi quà, vuốt sang trái, phóng một cái "hỏa tiễn" ra ngoài.
Hứa Nguyệt Lượng: "Oaaa!"
Trên màn hình hiện ra một đống câu nói: [Cảm ơn đại lão] [Mấy ngày nay không nhìn thấy Nguyệt Lượng nhảy, thật nóng lòng chờ mong] [Đại lão cung hỉ phát tài, đại lão tiếp tục phát tài] [Trước sau kéo phú quý, Nguyệt Lượng mau nhảy đi]...
"Được được được, cảm ơn 11, cảm ơn mọi người đã chờ tôi lâu như vậy..." Hứa Nguyệt Lượng đẩy ghế ra, đứng dậy cúi người chọn bài, "Mọi người muốn xem gì? Có muốn xem món khai vị trước không?"
Có người bưng đồ tiến vào phòng, người phục vụ lấy đồ ở trong khay đặt ở trước mặt Lâm Ỷ Miên: "Đây là món khai vị của nhà hàng chúng tôi."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Khi người phục vụ ra khỏi phòng, Lâm Ỷ Miên nhanh chóng gõ: [Không cần nhảy]
Hứa Nguyệt Lượng đang bận rộn, không nhìn thấy bình luận của cô, nhưng có vô số người giúp đỡ nhắc nhở. Ngôn Tình Sủng
[Nguyệt Lượng Nguyệt Lượng, đại lão không cho cô nhảy]
[Đại lão có ý gì, anh em đều đang chờ a]
[Khẳng định đại lão muốn thứ càng kích thích]
...
Hứa Nguyệt Lượng chú ý tới làn đạn, "A?"
Lâm Ỷ Miên ném một "pháo hoa", xóa màn hình.
Làn đạn của cô tràn đầy màu sắc rực rỡ, chậm rãi trôi qua: [Giờ ăn trưa, nghỉ ngơi thật tốt]
Hứa Nguyệt Lượng khẽ giương môi, có lẽ là nàng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, có chút phát ngốc.
Làn đạn nhanh chóng xuất hiện trở lại:
[Thì ra đại lão chúng ga muốn bảo tồn thể lực, tích tụ dinh dưỡng]
[Đại lão có ý tốt, các huynh đệ đừng không biết tốt xấu]
[Được được, hôm nay tôi sẽ không vội, giờ tới lại nói]
...
Lâm Ỷ Miên nhắm mắt, di chuyển điện thoại ra xa hơn.
Sau khi dọn các món ăn xong, cô đặt điện thoại lên bàn.
Hứa Nguyệt Lượng được lệnh không cần nhảy, nàng thực sự không nhảy, nàng ngồi trước máy tính, lắc đầu theo nhịp điệu tiếp tục trò chuyện với mọi người.
Lựa chọn chuyện gì mình muốn nói, sẽ không gây ra bất kỳ đề tài xung đột nào.
"Ừm, không còn đau nữa."
"Này không thể cho mọi người xem, vết thương rất đáng sợ."
"Ăn được, đương nhiên có thể ăn, nhưng nếu không ăn được mọi người sẽ không thể nhìn thấy tôi a."
"Ừm ăn... trà sữa..."
Lâm Ỷ Miên giương mắt nhìn lên, mi mắt Hứa Nguyệt Lượng cong cong nói hai chữ "trà sữa", má lúm đồng tiền gần như hiện ra trên má.
"Còn có..." Hứa Nguyệt Lượng dừng một chút.
Hai chữ hiện lên trong đầu Lâm Ỷ Miên, bột cá.
Quả nhiên Hứa Nguyệt Lượng nói: "Bột cá ~"
Hứa Nguyệt Lượng: "Đương nhiên có thể ăn, bác sĩ cho tôi ăn a."
"Bác sĩ có thể quản a, bác sĩ sẽ khuyên nên ăn cái gì."
"Đương nhiên là nghe lời bác sĩ a~"
"Ừm, là bác sĩ tỷ tỷ xinh đẹp kia ~~"
"Ngon, siêu ngon ~~"
"Có lẽ vì tôi đói... nhưng mà..."
Hứa Nguyệt Lượng mỉm cười: "Cũng có thể liên quan đến hoàn cảnh."
Cũng có thể liên quan đến hoàn cảnh.
Ăn ở phòng VIP ngon?
Hay tận hưởng dịch vụ VIP của bác sĩ Lâm ngon?
Lâm Ỷ Miên dùng thìa gõ nhẹ vào bát, súp cá màu trắng sữa vào miệng, thanh lại thơm, không có một chút tạp vị, thực sự rất ngon.
Thanh âm của Hứa Nguyệt Lượng ở bên tai cô, thì thầm thì thầm.
Giống như mọi khi, vẫn nói về đề tài ăn uống, cũng không tồi.
Ăn cơm xong, Lâm Ỷ Miên lái xe trở lại bệnh viện.
Lúc dừng xe vừa vặn một tiếng, Lâm Ỷ Miên ném hai "hỏa tiễn", trả tiền còn lại từ khu VIP, nhân tiện đưa ra yêu cầu: [Tiếp tục nghỉ ngơi, trừ khi có người tặng nhiều hơn tôi]
Màn hình đột nhiên tràn đầy, Lâm Ỷ Miên ra khỏi phòng live.
Đại lão cũng không quay đầu lại xem nổ mạnh.
Nhưng chiều nay, một dấu chấm hỏi thi thoảng sẽ hiện lên trong đầu đại lão, tự hỏi chính mình, có phải tặng ít quá hay không?
Có thể giấy tiếp theo sẽ có ai không cam lòng yếu thế mà ném ra món quà cao hơn hay không?
Tới lúc ấy, Hứa Nguyệt Lượng có nhảy không?
Sau khi tiếp tục công việc, món khai vị của Hứa Nguyệt Lượng để khiêu vũ rốt cuộc là là gì? Bữa ăn chính là cái gì? Món tráng miệng sau bữa chính là cái gì?
Khi thời điểm đến, tốc độ Lâm Ỷ Miên tan tầm còn nhanh hơn ai khác.
Cô một đường đi một bước dài, tất cả người cố gắng nói chuyện với cô đều không thể mở miệng.
Xe lao lên đường cao tốc, giờ cao điểm buổi chiều đều bị cô ném ra sau, cũng bỏ lại người và vật ồn ào trong bệnh viện ra sau đầu.
Hiện tại cô chỉ muốn làm một việc, đó chính là về nhà, nằm trên sô pha, bật máy chiếu laser 4k cực lớn, bật âm thanh vòm nổi và xem live của Hứa Nguyệt Lượng.
Cô không chỉ xem live tiếp mà còn xem đoạn ghi hình màn hình trước đó.
Cô biết ban quản lý chỉ quay video Hứa Nguyệt Lượng nhảy, nhưng cô có thể lật từng cái để khôi phục lại dòng thời gian hoàn chỉnh của cả buổi live.
Cơn sốt ruột không thể khống chế tràn ngập khắp cơ thể cô, nóng từ ngực đến tay chân, lại lên trán.
Có thể chỉ vì tò mò, có thể vì tinh thần cạnh tranh ấu trĩ.
Có thể công việc hôm nay quá nhàm chán, cũng có thể đây là mị lực của hình thức giải trí này.
Cũng có thể là cô đã gặp Hứa Nguyệt Lượng ba ngày liên tục, trong khoảng thời gian cố định này, giống như bị nghiện một loại thuốc nào đó...
Cô chỉ cần nhìn thấy nàng.