Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều



Buổi trưa, cô từ chối lời mời cũng nhau đi ăn cơm của Mục Đình Sâm, dẫn Từ Dương Dương đi đến một nhà hàng gần đó ăn trưa.

Sau khi ngồi xuống và gọi món, cô làm bộ không để ý hỏi: “Em và Đường Xán sao mãi chưa có em bé thế? Anh áy cũng trưởng thành rồi, không còn trẻ gì nữa rồi, anh ấy cũng phải lợi dụng sức trẻ mà sinh một bảo bối đi chứ, khi còn trẻ thì dễ sinh dưỡng hơn chút, chờ đến ba mươi tuổi thì không dễ dàng lắm.

Khi đó tình trạng cơ thể cũng không còn tốt nữa.”
Từ Dương Dương có chút nghi ngờ: “Chị Ôn Ngôn, có phải là Đường Xán bảo chị tới hỏi em không?”
Trong lòng Ôn Ngôn luống cuống một lúc, trên mặt vẫn bày ra vẻ mặt giống như không có chuyện gì: “Em nói cái gì? Chuyện như này sao anh ấy sẽ bảo chị đến hỏi em được? Chị chỉ là tò mò nên hỏi một chút mà thôi, em không muốn nói cũng được thôi, tránh lại hiểu nhầm chị và Đường Xán thông đồng với nhau để đến hỏi em.”
Từ Dương Dương thở dài: “Haizz, em cũng không có ý đó, chị Ôn Ngôn, thực sự ba đầu em cũng rất muốn sinh em bé, nhưng… sau khi biết được thái độ của mẹ anh ấy, em cảm thấy bây giờ em không nên sinh con, em phải tự lực cánh sinh, phụ nữ độc lập tự chủ mới có thể thẳng lưng mà sống, nếu thực sự mang thai, sinh con sẽ phải ở nhà, không công việc, không thu nhập, mẹ của anh ấy sẽ càng coi thường em hơn, em muốn chứng minh cho mẹ anh áy.


xem, em không dựa vào Đường Xán cũng có thể nuôi sống bản thân, em cưới anh ấy không phải vì tiền.”
Khi biết được vấn đề vẫn là do mẹ của Đường Xán mà ra, Ôn Ngôn dừng một chút, nói: “Nhưng qua những chủ đề mà bình thường Đường Xán hay nói chuyện với chị, chị thấy… dường như là anh ấy rất muốn có con, em đừng sợ sau này có giành được sự tôn trọng của mẹ anh ấy hay không nữa, tránh cho quan hệ vợ chồng của bọn em cũng hỏng theo.

Cái nhìn của người khác không quan trọng, với em mà nói, Đường Xán chính là chỗ để em dựa vào, em lại càng không phải sống chung một đời với mẹ của anh ấy, mà là hai bọn em cùng nhau chung sống.

Ngay từ đầu Đường Xán đã chọn em rồi, cùng với mẹ của anh ấy tách xa ra, vì vậy em hoàn toàn không cần lo lắng về chuyện này.

Từ Dương Dương có chút mắt mát cúi đầu: “Đến bây giờ.

bố mẹ em và mẹ của anh ấy vẫn không thể hoà hợp cùng nhau ngồi ăn cơm, giống như người lạ vậy, theo lý mà nói, sau khi kết hôn, không phải là người hai gia đình sẽ thành người một nhà sao? Nhưng mỗi khi mẹ anh ấy nhắc tới em và bố mẹ em, giọng điệu và sắc mặt đều mang sự khinh miệt, chị Ôn Ngôn, chị có hiểu cảm giác bị người khác coi thường như thế nào không?”
Cảm giác này, đương nhiên Ôn Ngôn hiểu, còn hiểu rất sâu sắc: “Chị biết rồi, xem ra bóng ma tâm lý mà mẹ của Đường Xán để lại trong em không ít, chị sợ là nếu cứ tiếp tục như này, thì việc sinh con sẽ trở thành nỗi lo lắng của hai người các em.

Hai người nên thoáng ra một chút, đừng có lời nào cũng giữ trong lòng không nói ra, không nói với đối phương sẽ gây ra rất nhiều hiểu lầm, gây ảnh hưởng tới tình cảm của hai người.”
Đáy mắt Từ Dương Dương hiện ra một tia đau khổ: “Em cũng muốn nói với anh ấy, em giữ trong lòng rất khó chịu, nhưng em phải nói thế nào đây? Em nói ra sẽ không giống như muốn phá hoại mối quan hệ giữa anh ấy và mẹ anh chứ? Nếu như anh ấy vì chuyện này mà cãi nhau với mẹ anh ấy thì em sẽ trở thành người có tội rồi, không có cách nào để nói ra cả.

Được rồi, đừng nhắc nữa, có nói ra cũng chỉ gây phiền muộn trong lòng mà thôi, cuộc sống vẫn còn dài, từ từ chịu đựng thôi.”
Ôn Ngôn không tiếp tục nói nữa, thế giới của người trưởng thành đều mãi mãi kèm theo đủ loại áp lực, cho dù điều kiện vật chất tốt hay xấu, ai cũng không thể vô ưu vô lựu, bắt đầu từ lúc nào, đến sống qua ngày cũng trở thành sự dày vò?

Sau khi ăn cơm quay trở lại công ty, Đường Xán vội vàng gọi Ôn Ngôn ra một bên: “Nói chuyện thề nào rồi?”
Ôn Ngôn thực sự không muốn nói ra những lời đả kích Đường Xán: “Chuyện gia đình anh, tôi không biết phải nói thế nào, dựa vào ý của Dương Dương, tôi không nên nói cho anh, nếu không tôi sẽ trở thành gián điệp mắt.”
Đường Xán lập tức lấy điện thoại chuyển khoản, chuyển số tiền gấp đôi tiền ăn: “Tôi thực sự đã biểu đạt thành ý rồi, không sao cả, cô ấy nói gì cô cứ lại hết cho tôi là được, tôi sẽ không nói là cô nói cho tôi biết đâu.”
Ôn Ngôn không nhận tiền của anh, trừng mắt nhìn anh: “Chút tiền này liền muốn mua chuộc tôi sao? Anh cũng quá xem thường tôi rồi.

Tôi đã hỏi rồi, cô ấy cảm thấy cả gia đình cô ấy đều bị mẹ anh coi thường, cô ấy muốn trước mặt mẹ anh làm ra chút thành tựu, giành được sự tán thành của bà ấy, cho nên cô ấy không dám tạm thời nghỉ việc để sinh con.

Từ lúc chuẩn bị mang thai đến lúc mang thai rồi sau cùng là lúc con chào đời, từ đầu đến cuối cũng phải hai năm đi.

Sau khi sinh con hai người vẫn phải suy nghĩ xem sẽ tự mình nuôi con hay sẽ thuê bảo mẫu, ít nhất thì Dương Dương cũng sẽ nghỉ việc trong hai năm, vì vậy nên cô ấy không dám.

Mẹ của anh thực sự đã để lại bóng đen không nhỏ trong cô ấy rồi, anh cũng đừng đi nói gì với mẹ anh, như vậy sẽ làm cho Dương Dương rất khó xử, ý của cô ấy là từ từ chịu đựng rồi sẽ quen, cuộc sống chính là sự dày vò như vậy.”
Đường Xán nghe xong liền trầm mặc, anh nghĩ là để Bạch Mộ Tinh sống tách xa thì sẽ tránh được rất nhiều chuyện, nhưng hiện tại xem ra vẫn không thoát khỏi đại họa.

Bạch Mộ Tinh có thái độ như thế nào đối với nhà họ Từ, trong lòng anh rất rõ, đây là lý do tại sao trước kia anh từng nghĩ là hai người cần được mọi người chúc phúc khi ở bên nhau.

Hôn nhân không được chúc phúc thật sự rất khó, nhưng anh đã lựa chọn rồi.


Bây giờ không thể lùi lại được nữa.

Ôn Ngôn vỗ vỗ vai anh, an ủi động viên.

Trước khi cô hạ tay xuống, liền bị Mục Đình Sâm, người vừa bước vào khu văn phòng nhìn thấy.

Người nào đó mặt tối sầm lại: “Ôn Ngôn, đến văn phòng của anh!”
Đường Xán nhận thấy có sự bất thường, liền trở thành một con rùa rụt cổ: “Không phải việc của tôi!”
Ôn Ngôn trừng mắt nhìn anh: “Tôi nói là chuyện của anh sao? Tiếp tục việc của anh đi, tôi đi một lúc sẽ trở lại.”
Khi đến phòng làm việc của Mục Đình Sâm, cô mắt kiên nhẫn hỏi:” Có chuyện gì sao Mục tổng?
Những khớp xương trên ngón tay của Mục Đình Sâm gần như xuyên qua trán cô: “Ở công ty mà em lại cùng người khác kề vai sát cánh như thế à, em có để anh ở trong mắt không vậy? Còn dám khoác vai người đàn ông khác?
Cô có chút che giấu: “Em chỉ vỗ vai anh ấy, làm sao vậy?.


Nhấn Mở Bình Luận