Mục Đình Sâm cười nhạt: “Sức khỏe cô ấy không tốt, cô không cần để ý đến, chúng ta cứ ăn phần mình là được.”
Mạc Ninh gắp thức ăn bỏ vào bát anh: “Anh ăn thử món này đi, trước đây anh rất thích ăn, em đã bảo đầu bếp nhà anh làm đấy. Mà này, sao sức khỏe Ôn Ngôn không tốt? Em trông cô ta ốm yếu như vậy, hình như mới ra viện phải không? Có chuyện gì vậy?”
Mặt Mục Đình Sâm thoáng qua vẻ phức tạp: “Máu chảy nhiều sau sẩy thai, là do tôi sơ suất, may là người không hề gì.”
Mạc Ninh lè lưỡi: “Có vẻ như em hỏi chuyện không nên hỏi rồi, xin lỗi nhé. Mạo muội hỏi anh thêm một câu, anh và cô ta sao lại đến với nhau được thế? Em nghe bố em nói cô ta là cô nhi anh nhận nuôi. Khi xưa, chính sai lầm của bố cô ta đã gây ra tai nạn máy bay khiến anh mất cả gia đình. Em hơi tò mò… sao mà anh lại có thể ở một chỗ với cô ta. Đương nhiên rồi, anh tốt bụng, nhận nuôi cô ta cũng chẳng vấn đề gì, nhưng điều kỳ quái là, hai người rõ ràng thuộc về hai thế giới khác nhau, sao có thể ở với nhau được nhỉ…”
Bàn tay đang cầm đũa của Mục Đình Sâm trở nên cứng đò, nét ôn hòa cũng thu lại bót: “Ăn đi, không thì đồ nguội đấy. Gần đây tôi rất bận, không có thời gian đi dạo cùng cô, cô tự mình đi chơi.”
Mạc Ninh nhìn ra mặt anh biến sắc, cũng biết dừng đúng lúc, thức thời ngậm miệng lại.
Sau khi ăn cơm xong, Mục Đình Sâm đi thẳng vào phòng làm việc, Mạc Ninh nhàn rỗi vào phòng bếp: “Má Lưu, tôi muốn hỏi má một chuyện.”
Má Lưu vốn không có ấn tượng tốt với cô ta, vừa bận việc vừa nói: “Cô hỏi đi.”
Mạc Ninh cong môi: “Tôi chỉ muốn biết Đình Sâm cùng Ôn Ngôn làm thế nào đến bên nhau được, má ở Mục trạch lâu như vậy, nhất định biết rõ chuyện này.” Má Lưu anhg giọng nói: “Tất nhiên là vì thích, còn không thì sao? Thiếu gia chúng tôi không còn bố mẹ, chuyện kết hôn là do cậu ấy làm chủ, cậu ấy nhất định sẽ chọn người mình thích. Gia nghiệp Mục trạch rất lớn, tất nhiên không cần cuộc hôn nhân thương mại làm gì, cô hỏi câu này đúng là hơi ngốc đấy? Bọn họ ở bên nhau hơn mười năm, sớm chiều chung sống, tình cảm rất tốt.”
Mạc Ninh lấy một chai nước trái cây trong tủ lạnh ra: “Thích… lừa người à? Cho dù là sớm chiều ở cạnh hơn mười năm, kẻ thù sao có thể trở thành người yêu?”
Má Lưu liếc cô ta: “Cho dù bố của phu nhân chúng tôi phạm sai lầm, thì cũng có liên quan gì đến cô ấy? Người cũng đã chết rồi, cứ mãi không buông tha sao? Thiếu gia không phải loại người gây khó dễ với một cô gái nhỏ, cô hỏi tôi cái này rốt cuộc là muốn làm gì? Bọn họ kết hôn đã ba năm rồi, chẳng lẽ cô có ý kiến?”
Khóe miệng Mạc Ninh cười thâm sâu: “Anh ấy dù đã kết hôn thì tôi cũng không ngại, người tôi thích, tôi nhất định sẽ giành bằng được. Má Lưu, má cứ từ từ bận việc của má đi, tôi đi dạo tiêu cơm đây.”
Trong phòng ngủ, Ôn Ngôn có chút buồn chán, mấy ngày nay dù ở bệnh viện hay ở nhà cô đều chán chết, không có việc gì làm, cô cảm thấy người mình sắp mọc nắm luôn rồi.
Hơn nữa gần đây ăn uống đều là mấy món thanh đạm, cô đã sớm không nhịn được, nhất là khi ngửi thấy mùi thơm của mấy món màu mỡ, cô liền càng cảm thấy các món thanh nhạt khó nuốt trôi.
Biết Mục Đình Sâm đang ở thư phòng, cô nảy ra ý to gan – vào bếp ăn vụng, dù chỉ ăn một miếng thôi, ít nhất thì cũng cứu vớt được vị giác nhạt nhẽo của cô. Cô ôm Bánh Trôi vào phòng bếp, thấy má Lưu còn đang bận việc, cô không dám ra tay: “Má Lưu, má gần xong việc ở đây rồi phải không?”
Má Lưu lại tưởng cô muốn giúp, vội vàng đuổi cô ra ngoài: “Đi đi đi, con rảnh quá rồi đúng không, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm sao? Chạy đến đây làm gì2”
Cô cảm thấy bất lực, nhìn thấy đồ ăn thừa chưa kịp dọn trên bàn, cô không khỏi nuốt nước bọt: “Không phải con đang đi vòng vòng chơi đó sao? Má Lưu, má giúp con xem khay nước của Bánh Trôi còn không nha, nếu không thì thêm chút nước cho nó, con sợ nó khát.”
Má Lưu lau khô tay, xoay người bước ra ngoài: “Để việc bếp đó cho má, con đừng có đụng vào đấy, chút nữa má trở về thấy con làm gì má liền nói thiếu gia đấy.”
Ôn Ngôn cười đồng ý, khi biết chắc trong bếp không có ai, cô mới đưa đôi tay tội lỗi về hướng đĩa thức ăn. Nghĩ đến những món này là Mạc Ninh làm cho Mục Đình Sâm ăn, trong lòng cô có loại ý muốn ăn sạch sành sanh hết tất cả mấy dĩa thức ăn này!
Cắn được miếng đầu tiên, cuối cùng cô cũng cảm thấy vị giác mình sống lại, chỉ có hơi cay…
Cắn miếng thứ hai, cô không khỏi hít vào một hơi, cay quá, cô nghỉ Mạc Ninh là người nghiện cay rồi, thứ này mà để người ta ăn á? Hèn gì đồ trên đĩa còn nguyên!
“Ngôn Ngôn, con không có việc gì thì đi pha trà cho thiếu gia đi…”
Nghe thấy động tĩnh trở về của má Lưu, Ôn Ngôn vội vàng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi chuồn khỏi phòng bếp: “Dạ, dạ con đi ngay!”
Thấy cô chạy quá nhanh, má Lưu nhắc nhở: “Con chạy chậm lại một chút! Kẻo lát nữa ngã thì làm sao?” Sao cô dám chạy chậm lại chứ? Bây giò lưỡi cô cay chết đi được, cô muốn uống nước!
Trở về phòng cô hớp hết một cốc nước đầy, còn uống thêm hộp sữa mới này đẩy được vị cay trong miệng xuống.
Chờ khi ổn định lại xong, cô mới nhớ tới đi pha trà cho Mục Đình Sâm, cô nhanh chóng pha ấm hồng trà đưa đến thư phòng, vừa đầy cửa bước vào, cô đã nhìn thấy cơ thể Mạc Ninh tựa vào ghế Mục Đình Sâm, dáng vẻ hai người thân thiết khiến cô nhìn hơi chói mát.
“Đình Sâm, em không muốn ra nước ngoài nữa, công ty của anh đang thiếu người đúng không? Không thì cho em một suất đi? Em làm việc cho anh, chắc chắn bố em không ý kiến gì.” Lúc Mạc Ninh nói chuyện hơi thở cô ta thể như sắp phả bay sợi tóc Mục Đình Sâm. “Đừng, cô là con gái duy nhất của Mạc gia, cô còn không mau về giúp ba cô, kế thừa cơ nghiệp gia tộc sau này, đến công ty tôi làm gì? Hơn nữa công ty tôi cũng không thiếu người. Được rồi, cô ra ngoài đi, tôi đang bận.”
Mục Đình Sâm tỏ vẻ không nhận ra ám hiệu của cô ta, vừa nói vừa xem Email công việc trên máy tính.
“Được rồi, em không quấy rầy anh nhưng anh đừng đuổi em đi, em chán lắm rồi, em chỉ ở bên nhìn thôi, anh làm việc của mình đi.” Mạc Ninh hơi dời đi chỗ khác, kéo ghé ngồi sang ngồi kế bên anh.
Ôn Ngôn bưng ấm hồng trà lên, không nhẹ không nặng đặt ở bên cạnh Mục Đình Sâm: “Hồng trà!”
Vừa dút lời, chính cô cũng giật mình, sao cô lại nói to như vậy? Cô cảm thấy bản thân không cố ý lớn tiếng mà…
Mục Đình Sâm có chút khó hiểu quay đầu nhìn cô:
“Sao vậy?”
Cô đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: “Không có gì, tôi đi ngủ trước đây, lát nữa anh về phòng nhẹ nhàng chút, đánh thức tôi lại không ngủ được.”
Anh gật đầu, xoay người tiếp tục đọc Email, anh nhấp một ngụm trà đen rồi nhận xét: “Hơi đặc, lần sau để má Lưu pha cho.”
Ôn Ngôn không nói lời nào, thầm đảo mắt rồi xoay người rời đi.
Khi trở về phòng cô thấy tim mình đập rất nhanh, tại Sao phản ứng của cô trong phòng làm việc vừa rồi lại kỳ quái như vậy? Trước đây cô chưa bao giò quan tâm đến việc xung quanh anh có bao nhiêu phụ nữ, chẳng lẽ… cô bị Khương Nghiên Nghiên dọa sợ rồi sao?
Có vài thứ, nếu cô không tranh thủ, thì nó sẽ là lưỡi đao sắc bén tấn công cô, vì vậy… chỉ có vậy thôi nhỉ? Trước khi Mục Đình Sâm đồng ý ly hôn, cô chỉ có thể ngăn chặn bất kỳ người phụ nữ xung quanh anh có thể đe dọa đến cô, đây chỉ là ý thức tự vệ mà thôi.