Ôn Ngôn đến gần thản nhiên nói: “Không phải anh ấy muốn giấy nợ, là tôi muốn, nếu bà cảm thấy không thành vấn đề, vậy thì viết đi.”
Mục Đình Sâm khẽ nhíu mày, hai mẹ con lại gặp nhau, đã thành xa lạ như vậy sao?
Trần Hàm lấy giấy và bút từ trong túi ra, vừa viết giấy nợ vừa nói: “Ôn Ngôn, con hiểu làm mẹ rồi, mẹ không cảm thấy viết giầy nợ không nên, bất kể là suy nghĩ của con và Đình Sâm, đều giống nhau, không thể bình thường hơn được, mẹ cũng sẽ không có ý kiến gì, con không cần phải nhấn mạnh.
Ta cố ý trở về là tôn trọng, hiểu không?”
Ôn Ngôn hừ nhẹ một tiếng: “Tôn trọng?
Từ nhỏ đến lớn, bà từng tôn trọng tôi sao?
Chuyện trong quá khứ tôi không muốn nhắc lại nữa, cho đến nay, giữa chúng ta cũng không có gì tốt.
Tôi ngược lại hy vọng Khương Nghiên Nghiên có thể tỉnh lại, như vậy trong mắt bà cũng chỉ có một người con gái, sẽ không thỉnh thoảng nhớ tới người dư thừa như tôi nữa.”
Tay Trần Hàm cầm bút run rẩy, nhưng vẫn kiên trì viết xong giấy nợ, đưa cho Mục Đình Sâm: “Tôi đã ký xong chữ, cậu xem không thành vấn đề, cậu cũng ký một chữ đi.
Còn có… Ôn Ngôn, mẹ biết mẹ có lỗi với con, cũng đoán được gặp lại sẽ là cảnh tượng như vậy, lưu lạc tới tìm các con mượn tiền, mẹ đã không còn mặt mũi gì, cho nên vô luận con như thê nào mẹ cũng không sao cả.”
Ôn Ngôn cảm xúc đột nhiên kích động: “Là không quan trọng, bà cho tới bây giờ đối với tôi đều là không quan trọng?
Không phải bà dẫn theo Khương Nghiên Nghiên đi rồi sẽ không trở về sao?
Tựa như lúc trước bà bỏ lại tôi rời đi, làm việc nghĩa không được chùn bước, vậy bà ngược lại là sống thật tốt a, lưu lạc đến mức này, làm bộ đáng thương cho ai xem?
Bà không phải có bản lĩnh như vậy sao?”
Mục Đình Sâm không kiềm chế được đứng dậy kéo Ôn Ngôn lại: “Được rồi, em đi xem Tiểu Đoàn Tử làm bài tập về nhà chưa, nơi này có anh là được rồi.”
Ôn Ngôn không nói gì, mặt âm trầm xoay người rời đi.
Đến nơi không có ai, hốc mắt cô mới đỏ.
Cô không ngại cho Trần Hàm mượn tiền, ngại là, sau khi Trần Hàm bỏ cô lại, sống không tốt, nhìn bộ dạng Trần Hàm vay tiền khắp nơi, trong lòng cô cũng sẽ không dễ chịu, cô chán ghét loại cảm giác đó.
Dưới lầu, Mục Đình Sâm cố gắng an ủi Trần Hàm: “Không sao đâu, thật ra cô ấy… Cũng không phải ý đó, lúc tôi cùng cô ấy cho bà mượn tiền, cô ấy là đồng ý, đại khái, là bởi vì những chuyện giữa các người, khiến cô ấy không có biện pháp buông được, bà đừng để trong lòng.”
Trần Hàm cười khổ nói: “Tôi biết, rơi đến nông nỗi này, nó bát kể thế nào, tôi đều có thể chấp nhận.
Không sao, tôi nợ nó quá nhiều, đời này cũng không bù đắp được, Đình Sâm, lúc tôi không có ở đây, liền làm phiền cậu chăm sóc nó rồi.”
Mục Đình hít sâu một hơi: “Được, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, bà…ở lại máy hôm?”
Trần Hàm lắc đầu: “Không được, vé về của tôi tối nay, tôi không thể rời khỏi Khương Nghiên Nghiên quá lâu, lúc tôi đi chỉ tạm thời để người khác chăm sóc.
Tôi đi trước, cậu giúp tôi nói lời tạm biệt Ôn Ngôn cùng Tiểu Đoàn Tử.”
Sau đó, bà đứng dậy rời đi.
Trong và ngoài nước đi tới đi lui, bà hầu như không ở lại nghỉ ngơi, trôi dạt qua biển, chỉ vì cái giấy nợ này, cũng vì gặp Ôn Ngôn một lần, tuy là Ôn Ngôn không phải muốn gặp bà như vậy.
Một lát sau, Ôn Ngôn từ trên lầu xuống, không thấy bóng dáng Trần Hàm, cô theo bản năng hỏi: “Người đâu?”
Mục Đình Sâm nhún nhún vai: “Đi rồi, bảo anh nói lời tạm biệt với em.”
Sự mất mát trong đáy mắt Ôn Ngôn chọt lóe lên: “A, ngược lại đi rất nhanh, không yên tâm Khương Nghiên Nghiên?
Đi tốt rồi, dù sao em cũng không muốn gặp bà ấy.”
Mục Đình Sâm không vạch trần, cô rõ ràng chính là muốn gặp Trần Hàm, chỉ là miệng là khẩu thị tâm phi mà thôi.
Sau này gặp mặt như vậy đã không thường xuyên có, không cần mỗi lần đều như thế này giương cung bạt kiếm, tương lai cùng ngoài ý muốn, không biết cái nào sẽ đến nhanh hơn, mỗi một lần gặp mặt, không đúng là lần cuối cùng, người từ khi sinh ra đã tiến vào đếm ngược thời gian, mỗi một phút mỗi một giây, cũng sẽ không đình trệ..