Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn thấy vết thương đáng sợ trên mặt của Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm cau mày lại, giọng điệu cũng không khỏi trở nên gấp gáp: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Em đi đâu?
Chuyện gì xảy ra?”
Ôn Ngôn không dám nhìn vào mắt của anh, cúi mặt xuống bình tĩnh nói: “Vết thương là do em bị ngã, em không phải là cố tình không nhắc điện thoại của anh, túi xách bị mất rồi, điện thoại, ví tiền đều ở trong túi, em xin lỗi… Khiến cho anh lo lắng rồi, em không sao cả.”
Vết thương trên mặt là bị cào hay là do bị ngã thì chỉ cần quan sát kỹ một tý là có thẻ nhận ra ngay, Mục Đình Sâm cũng không phải là thằng ngốc: “Nói thật đi, không được nói dối với anh, anh quá hiểu tính em rồi, lúc em nói dối thì sẽ có phản ứng như thế nào, ai có thể biết rõ hơn em chứ?”

Ôn Ngôn sớm đã biết là anh không thể nào bị lừa, bèn giả vờ trần tĩnh lôi anh về phòng ngủ, hạ thấp giọng xuống nói vào tai anh: “Em nói như thế là vì không muốn má Lưu lo lắng, kỳ thực là túi xách không phải là bị lấy trộm mà là bị cướp, vết thương trên mặt cũng là vì phản kháng mà bị cào phải… Lúc đó em sợ đến ngớ người, nhưng mà trên cướp thì cũng chỉ là muốn lấy tiền, cũng không làm gì em cả, thế nên bỏ qua đi, em không có chuyện gì chẳng phải là được rồi sao?”
Mục Đình Sâm liền không nghi ngờ gì nữa, sợ hãi ôm cô vào trong lòng: “Làm anh sợ chết đi được… anh còn tưởng là em xảy ra chuyện gì nữa chứ… Em không thể nào đừng có mà rời khỏi tầm mắt của anh được sao? Ở trong công ty không được hay sao mà em lại đi ra ngoài làm gì chứ?

Đột nhiên, Tiểu Đoàn Tử đẩy cửa xông vào: “Hai bố mẹ đừng dính lấy nhau nữa, lúc nào con mới có thể đi đến trường ạ? Đã mấy ngày rồi con không được gặp Phàm Phàm, con muốn được chơi đùa cùng với em ấy!”
Mục Đình Sâm hồi phục lại vẻ nghiêm túc thường ngày, buông Ôn Ngôn ra: “Khụ khụ, nói bậy bạ gì thế chứ? Con thì hiểu thế nào là dính lấy nhau chứ? Chẳng phải đã nói là thời gian gần đây đều sẽ không đi đến trường còn gì?
Cứ coi như là con nghỉ hè đi.

Con yên tâm, bây giờ thì con rất hứng thú với việc đi học, nhưng mà sẽ biến mắt rất nhanh thôi, sau này con sẽ chỉ có khóc ăn vạ không chịu đi đến trường, bồ là người đã trải qua rồi, hiểu chưa hả?”
Vẻ mặt Tiểu Đoàn Tử rất nghi hoặc: “Ở trường có nhiều bạn nhỏ để chơi với con như thế, ở nhà chán chết được, con không thèm ở nhà đâu, bố không muốn đi đến trường đấy là vì bồ lười thôi!”

Mục Đình Sâm bị nói đến mức không biết phải đáp lại như: thế nào, dẫu sao thì không cần biết là ai thì cũng như vậy.

thôi, bản thân chưa từng trải qua thì bắt luận người khác nói như thế nào cũng sẽ không tin, đợi đến lúc đích thân gặp phải thì mới biết đây chính là dẫm theo vét xe đổ phía trước.

Ôn Ngôn không ngờ Mục Đình Sâm cũng có lúc không muốn đi học, trong án tưởng của cô về anh thì anh là một người đối với việc học hành và công việc đều vô cùng khắt khe, chuyện khác không nói, về phương diện học tập thì đều được coi là rất xuất sắc mới đúng.

Bây giờ nghĩ lại, thì ban đầu anh cũng là không còn cách nào khác, dẫu sao thì cũng là người thừa kế của Mục gia, không cần biết anh muốn hay không muốn, thích hay không thích, có kháng cự thế nào thì cũng phải gắng hết sức mà đi vượt lên.

Đêm đó, Ôn Ngôn gặp ác mộng.


Không phải là mơ thấy Quý Á Nam đã chết thì là mơ thấy bị mẹ Quý giết.

Cô giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng thì cũng đánh thức Mục Đình Sâm tỉnh dậy.

Anh mở đèn lên nhìn cô với dáng vẻ mơ mơ màng màng: “Em gặp ác mộng à?”
Cô cuộn người vào trong lòng anh không nói gì, anh không biết là trong cô sợ hãi đến thế nào khi nghĩ đến việc sẽ không còn gặp lại được anh nữa, cảm giác tuyệt vọng trong mơ cứ lởn vỏn trong lòng cô mãi không chịu tan biến đị.


Nhấn Mở Bình Luận