Sau khi ăn sáng xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài, trong xe, Mục Đình Sâm đột nhiên bật chế độ “bồ tốt”: “Nếu ở công ty cô thầy không thoải mái thì gọi cho tôi. Nếu tôi bận không nhận được, cô cứ để Lâm Táp đưa về nhà, bảo chú Lâm tìm bác sĩ đến nhà khám cho cô. Đừng gắng sức quá, cơ thể không khỏe, khả năng miễn dịch của cô cũng không chịu nồi đâu, có gắng ít đến những nơi như bệnh viện đi. Không phải tôi không cho cô đi làm mà tôi sợ cô lại xảy ra chuyện, chỉ cần cô khỏe thì muốn làm gì cũng được. ”
Ôn Ngôn nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ: “Hôm nay trong cháo bỏ nhằm thuốc cho anh à?” Mặt anh sa sầm: “Cô nói cái gì?”
Cô lập tức sửa miệng: “Không có gì… sao đột nhiên anh lại thích lải nhải vậy? Tôi biết rồi, tôi không còn là đứa trẻ nữa, nếu cảm thấy không thoải mái, tôi nhát định sẽ không tiếp tục làm việc.
Tôi đi làm kiếm tiền chứ không phải để vui chơi, sẽ không miễn cưỡng gắng sức đâu, anh yên tâm đi”
Trần Nặc thầm líu lưỡi, không riêng Ôn Ngôn cảm thấy Mục Đình Sâm thay đổi, anh cũng thấy vậy, bây giò trong xe không còn ai khác, Mục Đình Sâm căn bản không cần giả vò dịu dàng, cho nên những lời vừa nói đều là xuất phát từ nội tâm. Thật là đáng sợ…
Xe chạy đến sảnh dưới công ty thiết ké Phi Dược, Ôn Ngôn nóng lòng muốn xuống xe, phút cuối cùng Mục Đình Sâm còn khuyên nhủ thêm một câu: “Nhớ kỹ lời tôi nói với cô.”
Ôn Ngôn quay đầu ra hiệu OK, anh mới thở dài nhẹ nhốm một hơi, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nêu không xảy ra nhiều chuyện nữa, bọn họ thực sự có thể hòa thuận chung sống, đúng không? Dù không liên quan gì đến tình yêu thì ít nhất cũng có tình thân.
Lúc cô bước vào công ty, Lâm Táp đang tám chuyện với nhân viên nữ trong công ty, thấy cô cằm anh gần như rớt xuống: “Lúc trước Đình Sâm nói cô tạm thời sẽ không quay lại làm việc, sao hôm nay lại…”
Ôn Ngôn cười nhẹ: “Yên tâm, đã được anh ta đồng ý rồi, anh ta còn đưa tôi đến sảnh dưới công ty đó, không tìm anh làm phiền đâu. Bây giò tôi không sao, có thể đi làm được rồi.”
Lâm Táp thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, tôi còn tưởng cô lén quay về làm việc. Nếu cảm thấy không thoải mái…”
Anh chưa kịp nói xong thì Ôn Ngôn đã không thể chịu nổi nữa: “Dừng dừng dừng! Mong anh đừng nói giọng điệu y chang Mục Đình Sâm được không? Anh ta đã nói những điều này với tôi trong xe rồi, tai tôi gần như mọc kén luôn rồi, hai người sợ tôi khó chịu đúng không? Bây giò tôi nói với anh, tôi sẽ không khó chịu, tôi sẽ bình an ngồi đây làm đến lúc tan ca, ngày mai tôi cũng sẽ tiếp tục đi làm.
Lâm Táp có chút khó tin: “Cô biết tôi định nói gì à?
Cô có chắc là Đình Sâm đã nói với cô một lần sao? Với tính anh ấy mà cũng sẽ nói với cô máy thứ này á? Không, ý tôi là, không phải tôi cho rằng hai người có quan hệ không tốt, mà dựa trên những gì tôi biết về anh ấy, anh ấy sẽ không nói nhiều như vậy… ”
Ôn Ngôn thầm trợn tròn mắt: “Quả thực anh ta y lời anh nói đấy, tôi cũng nghĩ hôm nay anh ta uống nhằm thuốc rồi.”
Lâm Táp hào hứng: “Cô nói xem có phải cuối cùng anh ấy cũng biết cách đối xử với người phụ nữ mình thích rồi sao?”
Ôn Ngôn lần này không thầm trợn mắt nữa mà trợn hẳn ra ngoài: “Lâm tổng, anh rất rảnh đúng không? Anh vậy mà lại là thành viên cốt cán lớn nhất của công ty chúng ta, rãnh rỗi như vậy thì công ty sẽ sụp đổ mất. Mời anh quay về vị trí làm việc của mình, ngừng buôn chuyện về chuyện riêng của nhân viên ở đây! Ngoài ra, anh ta sẽ không thích tôi, cũng không thể thích tôi. ”
Lâm Táp cười hì hì trở lại văn phòng: “Vâng vâng vâng, nhân viên cốt cán tôi trở về vị trí làm việc đây.”
Ngay khi Lâm Táp rời đi, Lý Ly đột nhiên kêu to:
“Ôn Ngôn, nghe điện thoại, người ta tìm cô này.”
Ôn Ngôn hơi nghỉ ngờ, trong toàn bộ bộ phận thiết kế chỉ có Lý Ly là có điện thoại cố định trong văn phòng của cô ấy, lẽ ra về mặt công việc sẽ không tìm cô mới đúng. Cô nghỉ ngờ bước tới nhận:
“Alo? Xin chảo, đây là công ty thiết kế Phi Dược.” “Ha ha, là tôi, Có Vãn Vãn.”
Nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, Ôn Ngôn càng thêm không nghĩ ra được: “Cố Vãn Vân? Có chuyện gì sao?”
“Không có gì chuyện gì lớn, chỉ là tôi mới vừa đi ngang qua sảnh dưới công ty cô thì thấy Mục Đình Sâm chở cô đến công ty. Cô cười rất vui vẻ, tôi vốn tưởng cô thật sự rất thích Thẩm Giới, nhưng không ngờ Thẩm gia bị Mục Đình Sâm hại đến nông nổi này lại không hề ảnh hưởng gì đến cô cả. Cô thực sự đủ nhẫn tâm. Cũng đúng, đổi lại là người nào làm được Mục phu nhân cũng sẽ rất vui vẻ, thân phận cô như vậy có thể leo lên cành cao Mục gia, cũng không biết đã dụng tâm vắt vả bao nhiêu nhỉ.”
Ôn Ngôn cau mày: “Còn gì nữa không?”
Có Vãn Văn cười khổ: “Ha ha… Thẩm Giới từ hôn với tôi, là vì cô đấy, cô biết không? Anh ấy nói trong lòng anh ấy không thể dung nạp người phụ nữ thứ hai được nữa. Lúc đầu tôi nghĩ đó chẳng qua là tình cảm của anh ấy từ thời đại học, sẽ phai nhạt theo năm tháng thôi, một ngày nào đó anh ấy sẽ yêu tôi, không ngờ đó chỉ là do tôi mơ mộng viễn vông. Nói không oán cô là giả, cô rõ ràng đã trở thành Mục phu nhân, vậy mà vẫn chiếm trọn trái tim của Thẩm Giới, tôi còn thêm oán khi anh ấy dành cả một tình yêu chân thành với cô, vậy mà khi anh ấy nghèo túng, cô không chỉ thờ ơ mà còn cười tươi đến vậy. Cô thậm chí còn không xuất hiện khi anh ấy nhập viện bởi tai nạn,tôi thật sự thay anh ấy thấy cô không xứng.”
“Cố Vãn Vãn, tôi đang làm việc, đừng gọi đến công ty nói chuyện cá nhân nữa, tôi cúp máy đây.” Ôn Ngôn nói xong liền cúp điện thoại, xoay người liền bắt gặp vẻ mặt không vui của Lý Ly.
“Về sau đừng để việc tư chiếm việc công, đây là điều tối thiểu, cô hiểu không?” Lý Ly nói xong liền ngồi xuống.
Ôn Ngôn hơi nhức đầu: “Tôi biết rồi, tôi làm việc đây.”
Bề ngoài cô rất bình tính, nhưng không thể phủ nhận những lời của Cố Vãn Vãn đã làm lòng cô gọn sóng, cô nhớ lại những lời Thắm Giới nói khi anh tìm cô, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh, nhưng trong lòng cô rất phức tạp. Có lẽ đó là do từ bé đến lời Mục Đình Sâm đã in một dấu vết thâm căn có đề cho cô. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tự do yêu ai đó, hay làm những gì cô thích làm, cô cũng căn bản hoàn toàn không hiểu tình yêu là gì, cô chưa kịp cảm nhận được phần tình cảm thời đại học đó thì nó đã bị bóp chết rồi, bây giờ hiểu được, thì cũng chỉ sót lại sự nặng trịu. Khi cô chuẩn bị tan ca buổi sáng, má Lưu giao một bữa ăn dinh dưỡng đến công ty.
Ôn Ngôn thấy vậy quá phiền phức: “Má Lưu, sau này má không cần đưa cơm cho con đâu, con chỉ cần tùy tiện ở ngoài ăn một chút là được. Hơn nữa đồ ăn của công ty cũng ngon, Lâm Táp bình thường cũng ăn ở công ty. Hôm nay đưa rồi thì thôi, mai má đừng đưa nữa nhé, má về trước đi, cà mèn lát con tan làm con mang về cho.”
Má Lưu cười đáp: “Được rồi, đưa cơm cho con con ngại phải không, sợ người trong công ty nghĩ rằng con như đứa trẻ chưa lớn phải không? Trong mắt má, con mãi là một đứa trẻ mà thôi.” Ôn Ngôn không phủ nhận, cô đúng là có cảm giác này.
Sau khi má Lưu rời đi, cô chăm chú ngồi trong phòng làm việc ăn cơm, mọi người trong công ty đều đã rời đi, đột nhiên cô cảm thấy có người đang đến gần, cô ngắng đầu nhìn thì phát hiện đó là Khương Nghiên Nghiên.
*Ôn Ngôn, thủ đoạn cô khá lắm, vậy mà lại có thể buộc Đình Sâm rời xa tôi.” Vẻ mặt Khương Nghiên Nghiên vẫn hung hăng như thé.