“Quá khen, đổi lại bất kỳ người phụ nữ nào, họ cũng sẽ làm điều này, những chuyện cô làm với tôi, tiếc thật đáy, tôi không thể ăn miếng trả miếng được.” Ôn Ngôn lạnh lùng vừa nói vừa ăn.
“Hừ… anh Đình Sâm không hề yêu cô, nếu không sao anh ấy biết rõ là tôi lái xe tông cô sẩy thai mà còn cùng mẹ bảo vệ tôi? Cô thực sự đề cao bản thân mình rồi, cũng chẳng nhìn lại thân phận mình. Lý do anh Đình Sâm cưới cô và không ly hôn ngay bây giờ chỉ là để tra tấn cô từ từ, trả thù cô, bố cô đã chết, cô nợ nhà anh ấy hơn mười mạng người, đương nhiên anh ấy muốn gặp cô đòi lại! Căn bản anh ấy không hề yêu cô, cô thật sự cho mình thắng tôi sao!” Lúc nói chuyện Khương Nghiên Nghiên nghiền răng kèn kẹt, dường như cô ta hận không thể xé nát Ôn Ngôn ra.
“Không quan trọng anh ta có yêu tôi hay không, dù sao tôi cũng không yêu anh ta. Nhưng vì anh ta không muốn ly hôn nên anh ta muốn hành hạ hay trả thù tôi đều được. Tôi cũng có nghĩa vụ phải để bản thân thoải mái một chút, diệt trừ những mối đe dọa như cô xung quanh anh ta, cô nói xem có đúng không?” Ôn Ngôn buồn nôn nhưng cô nhịn xuống, lúc này cô phải bày ra tư thế người thắng, ai thất th trước thì kẻ đó thua.
Tại lối vào khu văn phòng, Mục Đình Sâm nghe được những lời nhẹ nhàng của Ôn Ngôn, bước chân anh dùng lại, mặt anh lạnh tanh, đứng lặng một lúc rồi quay đi không nói một lời.
Anh xuống lầu trở lại xe, Trần Nặc không nhịn được hỏi: “Thiếu gia, không phải cậu đi xem phu nhân ăn cơm ngon sao? Sao lại xuống xe sớm như vậy ạ?”
Anh sầm mặt lạnh giọng nói: “Lái xe của anh đi! Trở về công ty!”
Trần Nặc không biết chuyện gì đang xảy ra nên không dám nói nhiều lời, lái xe đến tòa nhà tập đoàn Mục thị.
Trong phòng làm việc, Khương Nghiên Nghiên có gắng hết sức kiềm chế cơn điên của mình, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Ôn Ngôn, cơn tức giận của cô ta lại cuồn cuộn dâng lên, bây giờ Mục Đình Sâm không còn liên lạc với cô ta nữa, nêu cô ta làm loạn ở đây Lâm Táp sẽ không vui, nơi này là công ty của Lâm Táp, cô ta không dám gây chuyện, nếu không thì cô ta tuyệt đối sẽ không chịu thua: “Ôn Ngôn, vậy chúng ta chờ xem đến cùng ai mới là người cười, dù sao thì cô cũng là thứ tạp chủng không có gì cả, đợi đến khi anh Đình Sâm vui vẻ xong rồi thì sẽ đến lúc cô bị đuồi ra khỏi Mục gia, mong là đến lúc đó cô vẫn còn cười được!”
Cảm giác bị người ta sát muối lên vết thương không dễ chịu, nhưng so với những đau đớn cô từng trải qua thì những thứ này chẳng là gì cả, Ôn Ngôn sớm đã quen rồi: “Khương Nghiên Nghiên, cô có gì muốn nói nữa không? Nếu không còn gì thì cô có thể đi được rồi. Nếu cô lười đi, tôi không ngại nhờ bảo vệ đưa cô ra ngoài. dù sao cũng là tiểu thư Khương gia mà, cao quý lắm, không nhúc nhích được tôi cũng có thể hiểu.”
Khương Nghiên Nghiên tức giận, cô ta giơ chân đạp vào cái bàn trước mặt: “Chờ xem”
Nhìn Khương Nghiên Nghiên nhón nhác ra đi như chó chịu tang, Ôn Ngôn cảm thấy vô cùng thoải mái, đôi khi lựa chọn im lặng chịu đựng chẳng có ích lợi gì mà chỉ đẩy bản thân vào ngõ cụt, làm người không đủ tử tế sẽ khiến cuộc sống trở nên dễ dàng hơn, huống chỉ trước đây Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên lại chọc tức cô.
Vì cuộc điện thoại của Có Vãn Vãn mà Ôn Ngôn ủ rũ suốt một ngày. Cố Vãn Vãn nói không sai, Thẩm Giới đi đến bước đường hôm nay có quan hệ mật thiết với cô, thậm chí là từ hôn, hay bây giờ bị tai nạn. Dù chỉ có một đoạn ghi âm làm bằng chứng nhưng cũng chỉ có thể là Mục Đình Sâm đã gây ra. Cô thực sự không nên làm như thế này. Ngay cả khi muốn bồi tội cho Mục Đình Sâm, cô cũng nên đến bệnh viện.
Để không làm cho Mục Đình Sâm nghi ngờ, cô đã xin phép Lý Ly tan làm sớn hơn nửa tiếng, cô không nói thẳng với Lâm Táp là vì cô sợ anh sẽ đi mách lại với Mục Đình Sâm.
Khi ra khỏi công ty, cô mua ít hoa quả rồi bắt taxi đến bệnh viện Trung Tâm, tìm đến khu phòng bệnh của Thẩm Giới, cô đấu tranh một hồi rồi mới gõ cửa, bên trong liền truyền ra giọng nói lịch sự của Thẩm Giờòi: “Mời vào.”
Nghe giọng nói của anh, trong lòng cô cũng bình tính hơn nhiều, ung dung mỉm cười đẩy cửa đi vào: “Hôm nay em tan làm sớm, nhớ đến anh đang ở bệnh viện nên em đến thăm chút, anh thế nào rồi?”
Thẩm Giới hơi ngạc nhiên, như không ngờ người đến là cô, đợi một lúc anh hoàn hồn lại, trong mắt anh hiện lên ý kinh ngạc: “Anh còn tưởng… em sẽ không đến. Anh không sao, nhưng bị gãy chân, cũng không nghiêm trọng lắm, em ngồi đi.”
Ôn Ngôn nhìn anh một cái, trong lòng càng thêm áy náy, anh vốn là người khỏe mạnh, lúc này khoác lên mình bộ áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, trên chân bó thạch cao, sắc mặt anh tái nhợt không còn chút máu, cả người gần như héo rũ.: “Cái đó… Em xin lỗi…”
Thẩm Giới cười hỏi: “Sao lại xin lỗi?”
Cô cắn môi: “Mục thị thu mua Thẩm thị… rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ khi anh về nước. Em không biết phải nói gì cho tốt, em thay Mục Đình Sâm xin lỗi anh, nhưng… hành động của anh ấy, em không thể ngăn cản được, vì vậy… em xin lỗi. Em vẫn luôn coi anh là bạn thân, chúng ta cũng từng có những kỷ niệm đẹp đẽ nhất, nhưng anh hãy tránh xa em ra một chút đi, chỉ cần chúng ta không còn quan hệ gì nữa, Thẩm gia sẽ ổn mà anh cũng sẽ không sao nữa.”
Nụ cười của Thẩm Giới đông cứng: “Em nghĩ tại sao Thẩm gia lại bị thu mua? Tại sao anh đã đính hôn rồi lại từ hôn? Anh đã làm đến nước này nhưng em lại muốn anh tránh xa em. Tiểu Ngôn, em thật sự không hiểu anh, vậy mà anh còn ngây thơ cho rằng anh có thể ở cạnh em, nhưng dù với †ư cách là một người bạn, anh cũng sẽ không rời xa em. Anh nghĩ Mục Đình Sâm chẳng qua chỉ là muốn trả thù, chiếm em làm của riêng, anh thực sự sợ bỗng một ngày anh ta sẽ khiến em thương tích đầy mình, rồi đá bay em đi, lúc đó em phải làm sao nếu không có anh ở đây? Anh biết em muốn nói gì, trong lòng chúng ta đều biết, đừng nói ra, anh sẽ không hồi hận. Mọi thứ anh làm đều đã đến bước đường này, anh cũng không thể quay đầu lại nữa.
“Anh đã có gắng hết sức để không tìm em, lúc em sau lần sảy thai đến bệnh viện lần nữa, anh biết nhưng lại không tìm em, anh sợ anh ta lại đối xử với em tệ hơn, Mục Đình Sâm… anh thật sự không nhìn thấu anh ta, trước mặt người khác anh ta hoàn hảo không chút tì vết, nhưng chỉ riêng đối với em…. thôi bỏ đi, không nói đến anh ta nữa. Tiểu Ngôn, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh đã thế này, cũng không thể nào thảm hơn được nữa, nhưng anh vẫn sống được. So với lời em nói, bảo anh rời xa em một chút lại khiến anh không thể nào thở nổi.”
Hai mắt Ôn Ngôn đỏ lên: “Em… em không đáng để anh hy sinh vì em nhiều như vậy, ngay cả bản thân anh cũng không quan tâm, vậy còn bố mẹ anh thì sao? Gia nghiệp khổ sở lắm mới gầy dựng được, nói mắt là mất, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Thật ta… Mục Đình Sâm cũng không xấu như anh nghĩ, anh ta đối xử rất tốt với em.”
Cô chỉ có thể nói như vậy, trước mặt Thẩm Giới, điều duy nhất cô không thể làm là phàn nàn, cô không biết sẽ có ngày Mục Đình Sâm sẽ đá cô đi không, khả năng cao là cô sẽ bị vây khốn cả đời ở Mục gia, dù sao chính cô cũng đồng ý với anh rồi.
Thẩm Giới thấy lời cô nói rất hoang đường: “Đối với em rất tốt? Chẳng hạn như?”