Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đáy mắt anh xẹt qua tia hoảng loạn, ngắt kết nối điện thoại, ổn định lại cảm xúc rồi mới nói: “Trước tiên không được nói với Trần Mộng Dao, còn chưa đến lúc, tôi sẽ gặp Triển Trì, em đừng nhúng tay vào.”

Phản ứng của anh khiến cô không thể hiểu được, nhưng cô chọn cách tin tưởng: “Được thôi… Vậy anh nhất định phải nhanh lên, không nên để Dao Dao phải đau khổ một lần nào nữa, coi như tôi cầu xin anh.” Anh gật đầu một cách cứng ngắc, trả lại điện thoại cho cô, nhân tiện dặn dò một câu:

“Nhớ lời tôi nói, không được nói với Trần Mộng Dao, để tôi giải quyết.” Cô đồng ý: “Tôi biết rồi, vậy anh làm việc đi, tôi về trước đây.” Anh đáp lại một tiếng, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không tiễn cô về. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn sau khi anh nghe điện thoại, cũng không lưu tâm nữa, tự mình rời khỏi công ty.

Buổi trưa, Mục Đình Sâm lái xe đến bệnh viện Triển Trì đang nằm, lần này Triển Trì không có chơi trò mất tích, mà thành thật chờ anh.

Triển Trì hoàn toàn không giống một người vừa mới bị tai nạn xe cộ, ngoại trừ băng gạc quấn quanh đầu, trông không khác gì người bình thường, cũng không nằm trên giường mà đứng trước cửa số nhìn nhìn mọi vật đang bị ánh nắng thiêu đốt ở bên ngoài.

Nghe thấy tiếng bước chân, Triển Trì cũng không quay đầu lại: “Xem ra anh mơ hồ đã đoán được nội dung trong bức thư rồi.” Đôi mắt Mục Đình Sâm chìm xuống: “Thư đâu?”

Triển Trì lấy bức thư ra, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra đó là bản photo, không phải là bản gốc: “Xem cho rõ đi, bản gốc nằm trong tay tôi, đương nhiên tôi sẽ không đưa cho anh. Trước đây tôi nghĩ sẽ rất khó để làm việc mà không nắm được nhược điểm của anh, nhưng xem ra, ông trời vẫn chiếu có đến tôi.”

Mục Đình Sâm giật lấy lá thư nhìn thoáng qua rồi ném thẳng vào thùng rác, đáy mắt anh hiện lên sự tức giận: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì!?” Anh rất ít khi chửi thề, nhưng giờ phút này lại không nhịn được, không ai thích bị người khác uy hiếp cả.



Mục Đình Sâm lại không cảm thấy mẹ con bọn họ đáng thương, bởi vì tức giận, hai tay anh nắm lại thành quyền: “Người tốt không làm, cố tình làm tiểu tam đi phá hoại gia đình người khác, có thể trách ai? Đó là những thứ các người đáng phải chịu! Cậu nên trách mẹ cậu không biết liêm sỉ, không những không biết xấu hổ mà còn sinh ra đứa con hoang như cậu, tất cả sự đối xử bắt công bằng mà cậu nhận được đều là do mẹ cậu mang đến cho cậu đấy.” Sự tức giận trong mắt Triển Trì lóe lên, nhưng được che giấu rất tốt:

“Một cây làm chẳng nên non, anh thì tốt quá! Không ngờ được Mục Đình Sâm à, anh còn tàn nhẫn hơn cả tôi. Năm đó mẹ tôi bị bệnh rất nặng, bố anh thậm chí không dám đến nhìn mẹ tôi một cái, tôi gọi điện thoại cầu cứu ông ta, ông ta lại tránh không muốn gặp, lúc khó khăn, vẫn là Từ Vinh Sinh một người lái xe không chống mắt lên nhìn được đã giúp đỡ tôi không ít.

Lúc đó, tôi thề rằng, nhất định sẽ làm cho một nhà các người sống không được yên ổn, cho nên tôi đã lên kế hoạch tạo ra một vụ tai nạn máy bay khi cả nhà anh bay ra nước ngoài nghỉ dưỡng, như vậy thì thế giới này mới trở nên công bằng.”

“Tôi vẫn luôn cho rằng Từ Vinh Sinh đã đưa đồ uống bỏ thêm thuốc cho cơ trưởng… cũng chính là bố Ôn Ngôn – Ôn Chí Viễn uống, tai nạn máy bay cũng là do một tay tôi và Từ Vinh Sinh tạo nên, nhiều năm như vậy, quả nhiên là Từ Vinh Sinh vẫn giữ mồm giữ miệng, thật ra năm đó lương tâm ông ấy phát giác, cũng không có làm như vậy, nhưng tai nạn máy bay vẫn xảy ra, điều này là như thế nào…? m? Trong bức thư đó, có lời giải đáp rất rõ ràng, người Mục gia các anh, người nào người ấy đều tuyệt tình, người nào người ấy đều độc ác, anh đến cả nhà mình cũng có thẻ tiêu diệt, thật sự khiến tôi thán phục.”

Hai tay nắm chặt thành quyền của Mục Đình Sâm khẽ run lên, nếu không nhìn kĩ cũng không có cách nào nhận ra, trong lòng anh sớm đã nỏi sóng lớn, chỉ có thể giữ bình tĩnh bằng cách kiềm chế bản thân:



“So về độ tàn nhẫn, cậu cũng không thua kém. Từ Vinh Sinh lâu ngày nảy sinh tình cảm với mẹ cậu, cậu cũng lợi dụng điểm này mới thuyết phục được ông ta bỏ thuốc độc Ôn Trí Viễn đúng không?

Sau khi xảy ra tai nạn máy bay, ông ta rời khỏi Mục gia, dẫn theo người mẹ bệnh tình nguy kịch và cậu, đảm đương vai diễn làm bố, sau khi mẹ cậu chết nuôi nắng cậu trưởng thành.

Nhưng cậu đã làm cái gì? “Sau khi cậu biết ông ta mưu tính liên lạc với Ôn Ngôn để nói với cô ấy rằng bó cô ấy vô tội, cậu đã đổi nơi ở của ông ta, lúc đó ông ta mắc bệnh ung thư, nhưng vẫn ở giai đoạn đầu. Ba năm trước, khi cậu và Trần Mộng Dao ở bên nhau, có điều kiện làm phẫu thuật trị bệnh cho ông ta, nhưng cậu lại không làm như vậy, mặc dù cậu không có dã tâm trực tiếp giết người diệt khẩu, nhưng cậu lại dùng con dao mềm nhát đưa ông ta xuống địa ngục.

Trong viện điều dưỡng cao cấp, sợ rằng mỗi ngày ông ta đều ngồi đếm những ngày cuối cùng của cuộc đời mình đúng chứ? Cậu làm cho ông ta sống không ra sống chết không Ra Chết, Trong Lòng Không Cảm Thấy Áy Náy Sao?”
Nhấn Mở Bình Luận