*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như anh không nói ra thì cô đương nhiên sẽ không tiếp tục hỏi bởi vì ai mà chả có điều giấu trong lòng, vì một lý do “đặc biệt” nào đó mà không thể nói ra.
Triển Trì vừa mới ăn cơm thì tối đó liền quyết định mời tiệc.
Khi Mục Đình Sâm nhận được tin nhắn, sắc mặt anh lại trầm xuống: “Tối nay đến Bạch Thủy Loan ăn cơm.” Trong tiềm thức, Ôn Ngôn đoán được là Triển Trì mời Vì vậy cô hỏi: “Triển Trì mời sao?” Rõ ràng là anh không nguyện ý những vẫn gật đầu, sau đó còn bực bội kéo và vạt. Điều này càng khiến cô nghi ngờ hơn, vì sao dáng vẻ của anh như bị ép buộc vậy? Với tình tính của anh thì nếu anh không vui thì không ai có thể làm gì được anh mới đúng.
Phát hiện cô nhìn mình, sắc mặt anh thoáng dịu đi một chút nói: “Anh bận bịu chết đi được, phải đối phó với cậu ta, phiền phức…” Cô không trả lời mà lấy quả hạch ra ăn.
5 giờ 30 phút chiều, hai người cùng nhau đến nhà hàng Bạch Thủy Loan, Triển Trì đã đặt một bàn bốn người trong đại sảnh, đúng vậy, không sai, là bốn người, còn có cả Trần Mộng Dao.
Sau khi Trần Mộng Dao đến, cô trực tiếp ngồi với Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao không hiểu tại sao Triển Trì lại mời Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm ăn cơm, mấu chốt là Triển Trì thực sự mời được vị “thần” Mục Đình Sâm này tới.
Triển Trì cũng không khiến Trần Mộng Dao nghi hoặc quá lâu, sau khi gọi đồ ăn xong, hắn ta nói: “Dao Dao, giới thiệu với em một chút, đây là anh trai và chị dâu của anh.” Đầu Trần Mộng Dao đầy dấu chấm hỏi nói: “Hả? Chuyện này là thế nào? Sao tôi không biết? Anh nói nghiêm túc đấy chứ?” Triển Trì phớt lờ anh mắt tràn ngập thù địch của Mục Đình Sâm và giải thích: “Nói ra thì rất dài dòng, từ nhỏ anh chỉ sống với mẹ, không phải lớn lên ở Mục gia, nhưng điều này không ngăn cản được sự thực rằng anh là người Mục gia, phải không anh trai?” Bằu không khí đột nhiên đông cứng lại, Mục Đình Sâm không nói gì, Ôn Ngôn cũng trở nên căng thẳng.
Triển Trì lơ đễnh nói: “Gia trưởng của Mục gia đều không còn ở đây vì vậy em muốn đưa bạn gái gặp gia trưởng thì chỉ có thể tìm anh trai mà thôi, anh sẽ không coi trọng em và Dao Dao sao? Dù sao Dao Dao cũng là bạn thân nhất của chị dâu mà.” Câu nói cuối cùng, anh ta nhắn mạnh từng từ một, dường như đang nhắc nhở Mục Đình Sâm phải phối hợp với anh ta, dù sao giữa bọn họ có bí mật ràng buộc.
Mục Đình Sâm cụp mắt xuống, cảm xúc không rõ, giọng điệu hơi cô đơn nói: “Đương nhiên sẽ không.” Ôn Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao Trần Mộng Dao cũng ở đây, dù Mục Đình Sâm không thích cậu em trai này thì cũng nên giữ thể diện cho anh ta, không nên quá cứng nhắc. Nếu Triển Trì thực sự không làm những điều tồi tệ, có thể ở bên Trần Mộng Dao, đối với cô mà nói thì cũng rất tốt. rốt cuộc có thể cùng bạn thân “thân càng thêm thân”, cùng là người một nhà.
Dù đầu óc có đơn giản đến đâu thì Trần Mộng Dao cũng đoán được thân phận có phần lúng túng của Triển Trì, vì vậy cô không hỏi trước mặt người khác.
Chỉ là cô cảm thấy hơi kỳ quái khi Triển Trì nói cô là bạn gái của anh ta, trước đó cô có nói sẽ cho anh ta câu trả lời khi Triển Trì xuất viện nhưng đến bây giờ vẫn chưa nghĩ đến, bây giờ Triển Trì đã nói như thế, cô cũng không tiện nói ra.
Khi món ăn lần lượt được dọn ra, Triển Trì hoàn thành nghĩa vụ của một “bạn trai”, liều mạng gắp các món ăn đầy bát của Trần Mộng Dao: “Trước kia em thích ăn cái này nhất, em ăn nhiều một chút.” Đối mặt với bàn đầy những món ăn mình yêu thích, Trần Mộng Dao đột nhiên cảm thấy mình không có mấy phần hứng thú: “Đừng gắp cho tôi nữa, nhiều như vậy tôi không ăn hết…” Triển Trì ngoài miệng đồng ý nhưng vẫn như cũ giúp cô gắp thức ăn, thẳng đến khi bát của cô đầy ắp thức ăn, không chứa nổi nữa mới thôi.
Thiếu Khanh ở đây thì bọn họ sẽ chạm mặt nhau, tại sao cô lại cảm thấy có phần xấu hồ…
Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó, không quá năm phút sau, Kính Thiếu Khanh từ phòng làm việc bước ra, đi thẳng đến bên này.
Trần Mộng Dao khẩn trương đến mức cúi thấp đầu xuống ăn cơm, hai má căng phòng lên, lúc này cô không có dũng khí ngắng đầu lên.
“Đình Sâm, sao cậu đến đây ăn cơm mà không nói với