Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Cô cố gắng giữ nhịp thở đều đặn, trông như đang ngủ, cô nghĩ rằng anh hôn một chút rồi thôi, không ngờ tay anh lại bắt đầu tung hoành. Trong đầu cô có chút loạn. Như thế này… chắc là bình thường nhỉ? Dù sao họ cũng là vợ chồng, chuyện thân mật hơn cũng từng làm qua, nhưng đây là lần đầu tiên anh lén lút ra tay với cô.

“Ngôn Ngôn…” Anh đột nhiên khẽ gọi cô, âm lượng này hoàn toàn không đủ đánh thức cô, chỉ là muốn kiểm tra xem cô đã ngủ hay chưa.

Ôn Ngôn có chút xoắn xuýt không biết có nên đồng ý hay không, nói với anh là cô chưa ngủ… Trong lúc phân vân, hành động của anh đã tiền thêm một bước, nụ hôn đáp xuống môi cô. Cô đột nhiên cảm tháy có lẽ không nên dùng hình ảnh quá khứ để đánh giá anh.

Cho dù tính cách lạnh lùng đến đâu, anh cũng chỉ là một người đàn ông, kết hôn lâu như vậy, số lần họ ở bên nhau ít tới đáng thương, anh có nhu cầu sinh lý rất bình thường?

Cô lấy hết can đảm xoay người lại đối mặt với anh, đưa tay đặt lên ngực anh: “Cái đó… bây giờ không tiện cho tôi, hay là anh nghĩ cách giải quyết đi? Nghe nói nhịn lâu không tót…”

Mục Đình Sâm không ngờ cô vẫn còn thức, dù sao từ sau khi mang thai cô gần như lên giường là ngủ luôn, mà còn ngủ rất say. Thân thể anh cứng đò, liền đem cô ôm vào trong lòng, thở gấp: “Em giúp anh…”

Ôn Ngôn đỏ mặt: “Đừng…” Loại chuyện đó khiến cô cảm thấy xáu hồ, cô không thể làm đượ!

c Sì phía bên kia, khu biệt thự Bạch Thủy Loan.

Trần Mộng Dao đang ngồi trên ghế sô pha ngâm chân, khuôn mặt tái nhợt vì cơn đau ở bụng dưới, miệng không ngừng rên rỉ: “Kính Thiếu Khanh, em sắp chết vì đau rồi. Sao trước đây em chưa từng đau như vậy? Chắc chắn là tại anh, sau khi ở với anh em mới bị như vậy!”

Kính Thiếu Khanh ở bên cạnh bình tĩnh lấy tay ủ bụng dưới của cô: “Kéo xuống đi, nói em đừng ăn cay rồi, em cứ đòi ăn, anh phải làm sao? Tại sao lại đổ lỗi lên đầu anh? Băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, em có hiểu đạo lý này không?”

Trần Mộng Dao nheo mắt nhìn anh: “Đúng vậy, băng dày ba thước; không phải do chỉ một ngày lạnh, chính là do anh tối nào cũng dày vò em, ngày dồn tháng chứal”

Kính Thiếu Khanh đột nhiên cảm thấy kiếp này chỉ số IQ của cô hết hi vọng chữa được rồi: “Em nên đi phổ cập lại kiến thức khoa học xem tại sao lại đau rồi hãng nói tiếp. Nếu thật sự do anh, thì một câu anh cũng không cãi. Được rồi đó, đừng có lẫm bẩm nữa, anh đi nấu cho em ít nước đường mật, uống xong thì mau đi ngủ, ngày mai nếu vẫn còn đau thì không cần đến công ty, ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Trần Mộng Dao ngả nửa người nằm trên ghế sofa: “Cuối năm bận như vậy, mọi người đều tăng ca, em lại đi nghỉ phép vì đến tháng, vậy cũng được sao? Em đã xin nghỉ buổi chiều, ngủ một giác là ổn.”

Sau khi đun sôi nước đường mật, Kính Thiếu Khanh đưa tới cho cô: “Không có em một ngày cũng không ảnh hưởng gì cả, nhưng anh không thể cùng em ở nhà rồi. Bây giờ anh phải đến công ty tăng ca, nếu không phải buổi tối cùng em ăn cơm, anh đã ở công ty lâu rồi. Ngoan ngoãn, uống hết nước xong đi ngủ, nếu còn đau thì cứ gọi điện thoại cho anh. Nước ngâm chân cứ để ở đây. Anh quay lại sẽ đổ, em không cần lo.



Trần Mộng Dao nằm bát động, mắp máy môi nói với anh: “Anh thật tốt, mau đi đi, nhớ về sớm nhé, em sẽ nhớ anh.”

Kính Thiếu Khanh mỉm cười, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, Mục Đình Sâm xuống lầu với nụ cười trên khóe môi, má Lưu thấy tâm trạng của anh rất tốt, bà thuận miệng liền hỏi: “Thiếu gia có chuyện gì vui sao? Sáng sớm tâm trạng đã tốt như vậy. Phu nhân tỉnh dậy chưa? Có cần gọi phu nhân xuống cùng ăn sáng không?”

Mục Đình Sâm chỉnh lại cà vạt: “Không có gì, tôi chỉ thấy hôm nay thời tiết tốt. Cô ấy thức rồi, dì gọi cô ấy xuống đi.”

Má Lưu hoài nghi nhìn ra bên ngoài, rõ ràng là tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, đây gọi là thời tiết tốt sao?

Ôn Ngôn vừa xuống lầu liền bị gió lạnh làm rùng mình, không biết là ai mở cửa lầu dưới không đóng lại, gió lạnh tràn vào mang theo bông tuyết. Má Lưu vội vàng bước tới đóng cửa lại: “Có lạnh không? Mặc nhiều chút đừng để cảm lạnh. Hồi nhỏ, mùa đông con đến trường toàn mặc quần áo mỏng, mùa đông năm nào cũng cảm lạnh, hết mùa mới khỏe lên. Từ nhỏ thể chất đã kém như vậy, ngày dồn tháng chứa, nhiều năm mới bồi bổ lại được.”

Ôn Ngôn liếc nhìn Mục Đình Sâm, vẻ mặt anh quả nhiên thay đổi, anh cũng biết trước đây anh đối với cô khắc nghiệt như thế nào, đúng không? Chỉ cần cô không làm bộ đáng thương chủ động mở lời, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ cho cô một chút ý tốt nào. Một bộ đồ, cô có thể mặc rất nhiều năm.

“Má Lưu, dì không có chuyện gì làm sao?” Anh buồn bực mở lời.

Má Lưu lúc này mới nhận ra không nên nhắc lại chuyện cũ: “À… Có! Tôi đang bận đây, còn đang hầm canh trong bếp, tôi đi ngay!”

Ngược lại Ôn Ngôn cũng không quan tâm, cười đi tới bàn ngồi xuống ăn cháo: “Sao vậy? Trong lòng áy náy không thôi? Anh cũng biết trước đây anh đối với tôi tệ như thế nào sao? Trước đây mùa đông tháng chạp như bây giờ cũng giống như vậy, lạnh tới nỗi chỉ muốn trốn ở một nơi ấm áp, không nhìn không thấy anh mới được.”

Mục Đình Sâm bóc trứng luộc bỏ vào đĩa trước mặt cô: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Nói đi nói lại, em cảm thấy anh giống như mùa đông lạnh lẽo, cho nên mới cảm thấy Thẩm Giới như làn gió xuân, phải không? Do anh không đủ tốt, em mới muốn chạy với người khác. Sau này sẽ không như vậy nữa.”

Tay cầm thìa của cô cứng lại, có chút kinh ngạc. Anh thật sự chủ động nhắc tới Thẩm Giới, giọng điệu cũng không mang vẻ bài xích lạnh lùng… vô tình, nút thắt trong lòng này, đã mở rồi sao?

Ăn xong, Mục Đình Sâm khi ra khỏi cửa hôn lên trán cô: “ Đợi anh về nhé.”

Cô cứng nhắc gật đầu, nhìn anh bước vào gió tuyết, trong lòng có chút sững sờ. Tại sao cô cảm thấy tất cả những điều này thật đẹp đế? Là tạm thời sao? Hay là sẽ kéo dài mãi? Cô thật sự có thể yên tâm hưởng thụ tất cả những thứ này sao? Thật sự có thể… yên dạ yên lòng ở cạnh anh sao? Trong nháy mắt cô nghĩ đến rất nhiều, ba mẹ đều đã mắt, còn có lời của bà nội nói, cô rốt cuộc có thể bỏ xuống tất cả như vậy không?
Nhấn Mở Bình Luận