Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Đới Duy bước ra khỏi phòng làm việc của Mục Đình Sâm với gương mặt vô cùng chán nản, lúc cậu ta nhìn thấy hai cô thì ánh mắt liền lóe sáng: “Phu nhân, cuối cùng cô cũng đến rồi!”

Ôn Ngôn cười mỉa: “Xem bộ dạng của anh, chắc chắn không có chuyện tốt rồi. Tôi đến để giải phóng Mục tông của các anh đây.

Lúc bước vào phòng làm việc, cô có chút kinh ngạc. Bởi vì Tiêu Đoàn Tử không khóc cũng không nháo, ngoan ngoãn chơi đùa với cây bút sắt trong tay, cặp mắt long lanh rất sinh động, miệng nhỏ còn ô ô a a vài cái trong vòng tay của Mục Đình Sâm, còn anh thì vẫn tập trung làm việc.

Cảnh tượng này khác biệt hoàn toàn so với viễn cảnh nháo loạn trong tưởng tượng của cô, má Lưu cười bảo: “Lúc nãy má vừa thay tã cho tiểu thiếu gia, phu nhân đi chơi đi, không cần phải lo đâu. Ở đây có má và thiếu gia có thể ứng phó được, hôm nay tiểu thiếu gia rất ngoan, không khóc nháo gì cả. Nói không chừng lát con đến gần nó sẽ khó la cho xem, con đừng đứng gần quá. Nếu không lại khổ cho con, khó lắm con mới có một ngày được thả lỏng mà.”

Ôn Ngon còn chưa kịp phản ứng thì đã bị má Lưu đầy ra ngoài, cô muốn nói là ngực cô có chút trướng… muốn cho Tiểu Đoàn Tử uống vài ngụm sữa cơ mà…

Trần Mộng Dao vui sướng trên nỗi đau của người khác: “Ha ha, không ngò tới anh ta chăm con lại tốt như vậy. Sau này cậu không cần phải lo nữa rồi, con trai của cậu không cần cậu nữa.

Ôn Ngôn thở dài: “Cũng được, vậy mình không quản nữa. Đi Chúng ta đi dạo phố.”

Ở một bên, trong chung cư mà An Nhã đang ở, cô ta nhìn tin nhắn Ôn Ngôn gửi đến liền có chút đứng ngồi không yên. Ôn Ngôn đã biết được tin cô ta mang thai rồi, chắc chắn sẽ không nhân nhượng với cô ta. Trong lòng cô ta nghĩ là, chắc chắn Ôn Ngôn không phải là một nhân vật đơn giản, vẻ ngoài của cô thiện lương dịu dàng nhưng thật ra rất anh minh quyết đoán.

Tình trạng nôn khan của cô ta khá nghiêm trọng, gần đây cũng ăn không ngon ngủ không yên. Thật ra cô ta dự tính sáng mai sẽ đến bệnh viện kiểm tra xong mới tính tiếp nhưng không ngờ hôm nay Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn sẽ đến đây nên cô ta chỉ có thể đi kiểm tra trước.

Làm một lần kiểm tra thai sản sơ bộ cũng phải mát rất nhiều thời gian, sau khi nhận được kết quả thì cô ta đặt toàn bộ suy nghĩ vào cái bụng của mình. Đích thực đã mang thai rồi.

Cô ta trực tiếp gửi hình chụp cho Kính Thiếu Khanh nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi, đến khi gọi điện thoại cho anh mới phát hiện ra anh đã kéo số cô ta vào danh sách đen rồi.

Cô ta vẫn luôn cho là tính cách của Kính Thiếu Khanh rất tốt, trước đây anh đối xử với cô ta không tệ, lúc nào cũng là thái độ vô cùng dịu dàng. Thật không ngờ lần này anh lại tuyệt tình đến vậy, một chút tình cảm cũng không chừa lại cho cô ta. Cô ta quyết định bắt xe đến biệt thự của Kính gia, lúc trước Hạ Lam từng nói qua là bà rất muốn bồng cháu, hiện tại cô ta mang thai rồi nên chắc hẳn Hạ Lam sẽ không tuyệt tình đến vậy đâu. Giờ cô ta chỉ còn có thể trông cậy vào hai trưởng lão nhà họ Kính mà thôi.

An Nhã đứng trước cửa biệt thự, cô ta vừa nhìn ngôi nhà đồ sộ tráng lệ vừa có chút thở gấp mà xoa bụng. Cô ta đã bất chấp thủ đoạn để đi đến bước này, để được trở thành nữ chủ nhân của nơi này. Chỉ cần thành công thì cô ta có thể tạm biệt quá khứ của chính mình, nhưng cũng đồng nghĩa là không còn cơ hội qua đầu nếu thất bại.

Cô ta vừa nhấn chuông thì rất nhanh đã có một người trông giống bảo mẫu đi ra: “Xin hỏi cô tìm ai?”

An Nhã vô cùng lễ phép mỉm cười: “Chào dì, cháu đến tìm dì Hạ và chú Kính, bọn họ có ở nhà không ạ?”

Vừa nghe thấy cô ta đến tìm hai vị, bảo mẫu trực tiếp mở cửa cho cô ta, đồng thời cũng có ấn tượng tốt với thái độ lễ phép của An Nhã. An Nhã nói một tiếng cảm ơn rồi đi theo bảo mẫu.

Vị bảo mẫu nói với Hạ Lam- người đang ngồi trên sô pha trong phòng khách: “Phu nhân, có người tìm ạ.”

Hạ Lam buông xuống quyền tạp chí rồi ngẳng đầu lên, trông thấy người đến tìm là An Nhã liền có chút ngạc nhiên: “Tiểu Nhã ư? Cháu đến đây có chuyện gì? Một mình cháu đến thôi à?”

An Nhã hơi ngập ngừng gật đầu: “Đúng ạ, dì Hạ…” Trong mắt của Hạ Lam, cô ta cần phải đi cùng với Trần Mộng Dao sao?

Trước đây cô ta giống như một món phụ kiện đi kèm nhưng hôm nay thì khác…

Trong ánh mắt của Hạ Lam thoáng qua tia thất vọng: “Vậy à…

vậy cháu có chuyện gì không?”

Cô tiến lên phía trước rồi đưa giấy kết quả mang thai ra: “Đây là kết quả kiểm tra của cháu, dì xem trước đi…”

Vẻ mặt của Hạ Lam đây nghi hoặc, kết quả kiểm tra ư? Tại sao phải đưa kết quả kiểm tra của cô ta cho bà xem? Nhưng bà vẫn thuận tay nhận lấy phiếu kết quả, nhìn thấy phía trên ghi chú đã mang thai, bà mỉm cười: “Chúc mừng cháu, cháu có bạn trai rồi à? Định khi nào thì đám cưới?”

An Nhã hơi sững người: “Đứa bé này là của Kính Thiếu Khanh.”

Nụ cười trên mặt Hạ Lam cứng lại: “Sao cơ? Cháu đang nói đùa đúng không? Không nói đến việc dì hiểu rất rõ về con trai của dì, chỉ việc cháu là bạn của Dao Dao thì Kính Thiếu Khanh và cháu sao có thê làm như vậy được?”

Phản ứng của Hạ Lam khác xa với trí tưởng tượng của An Nhã, nhất thời An Nhã không biết phải phản ứng như thế nào.

Sắc mặt của Hạ Lam trông không được tốt lắm, bà hướng trên lầu kêu lên: “Kính Thành Húc! Anh xuống đây!”

Nghe thấy động tĩnh, Kính Thành Húc vội vã bước ra khỏi thư phòng: “Sao vậy?”

Hạ Lam ném kết quả kiểm tra lên bàn trà: “Bạn của Dao Dao nói là mang thai con của Thiếu Khanh, tại sao lại có thể như vậy? Có còn là con người không chứ?”

Nhìn vào thì giống như đang mắng đứa con trai của mình nhưng An Nhã lại cảm thấy rất chói tai, thật giống như đang mắng cả cô ta vậy. Dù sao cô ta cũng xuất thân từ một gia đình nhỏ, khi phải đối diện với hai vị trưởng lão trong một biệt thự của Kính gia làm cô ta cảm thấy vô cùng áp lực. Khí thế ban đầu của cô ta biến mất hoàn toàn, bây giò cô ta chỉ có thể im lặng như một con sâu tội nghiệp đang đợi sự sắp xếp từ họ.

Sắc mặt của Kính Thành Húc có chút khó xử: “Chuyện này…

An Nhã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng tôi không biết đầu đuôi câu chuyện, chưa kể đây là chuyện giữa cháu và Thiếu Khanh nhưng cháu lại trực tiếp tìm hai người chúng tôi, cháu định như thế nào?”

An Nhã không nhắc lại quá khứ bất kham mà cô ta từng phải trải qua, đi thẳng vào vấn đề: “Hai bác dùng ánh mắt gì để nhìn cháu đều không sao, Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao đã chia tay rồi. Cháu và Kính Thiếu Khanh đều đang độc thân, tuy là chuyện đó xảy ra sau khi cả hai uống rượu nhưng giờ cháu đã mang thai. Cháu thích anh ấy, hy vọng hai bác có thể chấp nhận đứa bé này! Cháu không liên lạc được với anh ấy nên mới không còn cách nào khác, đành phải tìm đến hai bác.”

Hạ Lam hừ nhẹ một tiếng, trong đáy mắt của bà đều là sự khinh thường, bà cười lạnh: “Nó không quan tâm đến cô thì phải có lý do của nó, cô hy vọng chúng tôi có thể làm gì được?

Ép nó kết hôn với cô? Nói thật nhé An Nhã, tôi không thích cô, trong mắt tôi thì chỉ có mỗi mình Dao Dao là con dâu mà thôi.

Trong lòng tôi thừa biết giữa Dao Dao và Thiếu Khanh vẫn chưa hề kết thúc, một người bạn như cô mà lại xen ngang vào tình cảm của chúng nó thì dù có chia tay hay chưa cũng không phù hợp chút nào. Nếu Thiếu Khanh đã không quan tâm đến đứa bé này thì cô tự đi phá đi, chỉ phí phẫu thuật và chăm sóc hồi phục tôi sẽ trả cho cô. Nếu còn muốn bồi thường gì nữa thì cứ nói thẳng, cô không cần vòng vo nữa. Sau khi làm phẫu thuật xong thì cầm giấy đến tìm tôi, mời cô về.”

An Nhã giống như vừa bị một thau nước lạnh dội thẳng từ đầu đến chân, cả người đều lạnh lẽo. Cô ta tưởng là Hạ Lam đối xử với Trần Mộng Dao thế nào thì cũng sẽ đối xử với cô ta thế đó, hiện tại cô ta mới biết được, cho dù cô ta có mang theo đứa con trong bụng tìm đến tận cửa thì trong mắt người khác đều không đáng một xu!

Nỗi căm hận của cô ta đối với Trần Mộng Dao càng tăng vọt.

Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì để có được tất cả? Dựa vào cái gì mà toàn bộ đều thuộc về Trần Mộng Dao?

Cô ta đứng im tại chỗ.

Hạ Lam không muốn nhìn cô ta thêm một lần nào nữa, bà đứng dậy rồi đi thẳng lên lầu.
Nhấn Mở Bình Luận