Kính Thiếu Khanh đặt chiếc điện thoại vẫn còn giữ liên lạc lên bàn làm việc: “Chúng ta chỉ gặp nhau một lần, chuyện gì mà khiến cậu tự mình đến đây vậy? Cậu nói xem.”
Anh không có ý nhân mạnh lần gặp mặt trước, hai người đều đi tìm Trần Mộng Dao, cảm giác giương cung bạt kiếm kia vẫn còn mới toanh như ngày đầu đây mà.
A Trạch đầy xe lăn của Diệp Quân Tước về trước, Diệp Quân Tước bình tĩnh nói: “Trong tay anh vẫn còn một mảnh đắt tốt để không, tôi muốn có, anh ra giá là được.”
Kính Thiếu Khanh hơi nheo mắt lại: “Ò? Cậu biết tin nhanh thật đấy, chỉ là tôi chưa dự định phải làm gì với nó thôi, không phải là để không, dù gì mảnh đất đó rất đáng giá mà. Trong tay cậu đã có nhiều đất như vậy, còn muốn mua nữa, cậu muốn độc chiếm thị trường đất ở Đề Đô? Không may là ban nãy bạn tôi đã gọi điện thoại đến, tôi đồng ý cho cậu ấy rồi.”
Diệp Quân Tước không nghĩ đã nói: “Tôi ra giá gấp đôi cái giá mà người đó ra, anh thấy sao?”
Kính Thiếu Khanh hơi nhướng mày, có hơi bất ngờ. Giá trị của một mảnh đất là bao nhiêu, anh tính ra được, nhưng lần đầu tiên anh mới thấy cách mua bắt chấp như thế này. Gấp đôi giá cả, cực kỳ hấp dân, nhưng anh cũng không phải loại người thấy tiền là sáng mắt: “Diệp tổng, cậu thấy tôi giống loại người vì tiền là không để ý đến tình cảm anh em à? Mời cậu về cho.”
Diệp Quân Tước cười nói: “Ha ha, tôi mặc kệ tình cảm gì, tiền có quyền nói chuyện nhất, tôi có thể ra giá gấp ba, anh cứ cân nhắc cho kỹ. Tôi không quấy rầy anh nữa, chờ hồi âm của anh.”
Diệp Quân Tước đi rồi, Kính Thiếu Khanh hít sâu một hơi, lấy điện thoại lên lần nữa: “Cậu nghe thấy không? Người này muốn nhằm vào cậu à? Ra gấp ba giá, suýt nữa là tôi đã đồng ý rồi. Vì chuyện sao chép bị cắm trước đây mà tôi đã tổn thất rất nhiều, nếu bán mảnh đất này ra, tôi có thể kiếm về một phần một mạch.”
Mục Đình Sâm im lặng một lát rồi nói: “Nếu Diệp Quân Tước hào phóng như vậy, cậu cứ lấy gấp ba giá bán cho cậu ta là được.”
Kính Thiếu Khanh không biết Mục Đình Sâm đang nói đùa hay đang tức giận: “Không phải chứ? Cậu không cho rằng tôi thấy tiền sáng mắt đó chứ? Nếu cậu cần, tôi bán giá gốc cho cậu là được, tôi cũgn sẽ kiếm lợi từ giá trị tăng chênh lệch ở chỗ cậu, chúng ta là gì của nhau chứ? Nói câu này thấy được không?”
Mục Đình Sâm nghiêm túc nói: “Tôi không nói đùa, gấp ba giá, bán cho cậu ta. Trong tay cậu có rất nhiều đất, mảnh đất khiến cậu ta để ý chỉ có một, cũng là mảnh tôi muốn, bán ra cũng không ảnh hưởng đến cậu… còn tôi, ngành sản xuất chính của tôi không phải là đất, không thẻ vì tôi mà cậu tổn thất nhiều như vậy, bán cho cậu ta đi, dù gì bình thường không có người nào ra gấp ba giá đâu, nếu cậu ta muốn đối đầu với tôi, vậy cậu nhân cơ hội này để kiếm một số tiền là được.”
Coi như Kính Thiếu Khanh đã hiểu ý của Mục Đình Sâm: “Được, tôi nghe cậu, ra giá gấp ba cho Diệp Quân Tước, người ta coi tiền như rác, tôi cũng không có ý kiến. Trong tay tôi vẫn còn vài mảnh đất, nếu cậu thật sự cần thì có thể lấy đi, bát cứ lúc nào nói cũng được. Tôi sắp phải đến công ty chỉ nhánh ở Nam Thành ở mười ngày nửa tháng, không ở đây, có việc gì thì liên lạc qua điện thoại.”
Cúp máy rồi. Mục Đình Sâm suy tư rất lâu, sau đó gọi điện thoại cho quản gia Lâm: “Điều tra thế lực của Diệp Quân Tước giúp tôi, cá nhân cậu ta và những gì trải qua trong mấy năm gần đây, cẩn thận chút, không được sơ suất một chút nào.”
Sở dĩ anh phải điều tra Diệp Quân Tước là vì anh rất nghi ngờ chuyện bỗng nhiên mình bị nhắm vào. Hơn nữa chuyện xảy ra gần đây khiến anh nghỉ ngờ là Triển Trì còn sống, anh có một dự đoán hoang đường là Triển Trì có liên lạc với Diệp Quân Tước, mặc dù ý tưởng này rất vớ vẫn, nhưng thời buổi rối loạn, cần phải cảnh giác một chút thì tốt hơn.
Tối, Mục Đình Sâm quay về Mục trạch, Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử đã ngủ rồi. Gần đây anh rất bận, không chăm sóc cho mẹ con bọn họ, ít nhiều gì trong lòng cũng có áy náy. Anh nhẹ nhàng đi đến trước giường, hôn lên mặt Ôn Ngôn, sau đó nhìn Tiểu Đoàn Tử, tư thế ngủ của thằng bé này lạ thật, như một con tôm pippi, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Ngay khi anh quay người định đi đến phòng tắm, Ôn Ngôn tỉnh, co nhẹ nhàng hỏi: “Anh vừa về hả?”
Anh dừng bước: “Ừ, làm em tỉnh rồi? Anh xuống lầu tắm.”
Ôn Ngôn dụi mắt: “Không sao cả, anh tắm ở phòng tắm này đi, em buồn ngủ lắm, nên ngủ được mà, anh mau tắm xong rồi ngủ, đừng quá sức.”
Mặc dù cô nói như vậy nhưng khi anh tắm rửa, vẫn cố gắng không để phát ra tiếng vang lớn. Khi đi ra, anh nằm ngủ bên cạnh cô, hai người bỏ Tiểu Đoàn Tử qua một bên một cách thành công, Tiểu Đoàn Tử ngủ một mình với máy điều hòa nhỏ, nhìn qua rất đáng thương.
Ôn Ngôn chưa ngủ say, ôm lấy cổ anh, tựa vào lòng anh, điều chỉnh tư thế: “Nếu anh cứ đi sớm về muộn, Tiểu Đoàn Tử sắp quên anh trông như thế nào rồi, trí nhớ con nít không lâu, rõ ràng ngày nào anh cũng ngủ chung giường với nó, nó lại không thấy bóng anh, nếu quên anh thật thì buồn cười lắm, anh tranh thủ có thời gian chơi với nó đi.”
Mục Đình Sâm ngửi mùi thơm trên tóc cô, mệt rã rời: “Ừ, anh biết rồi, sáng mai anh đi muộn chút, tối mai cố gắng về sớm, em ngủ đi.”
Ở phía bên kia, Kính Thiếu Khanh lái xe đến Nam Thành cả đêm, nghĩ là đêm nay đến rồi nghỉ ngơi một đêm, sáng mai đến công ty chỉ nhánh.
Anh đã làm theo lời Mục Đình Sâm, ra giá gấp ba bán mảnh đất kia cho Diệp Quân Tước, đúng là có xấu xa, không chịu nỗi người ta bằng lòng ra tiền. Nói thật, anh không nỡ thu số tiền này cho lắm, tâm trạng như bánh rơi xuống từ trời.
Sau khi anh ký hợp đồng xong mới đi, lúc ký hợp đồng, Diệp Quân Tước cố ý hỏi anh với giọng giễu cọt, hỏi sao bỗng dưng anh nghĩ thông suốt, không phải nói là tình anh em tương đối quan trọng à? Anh không dám nói thật, chỉ nói bây giờ thiếu tiền. Trước sự trào phúng của Diệp Quân Tước, anh cũng không biết rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc đáng bị trào phúng.
Anh không ngờ rằng Diệp Quân Tước cũng đến khu Nam Thành, còn dẫn Trần Mộng đi ăn khuya.
Vì không đủ kinh nghiệp, trong trận này, Trần Mộng Dao có cảm giác mình đang ở lúc dầu sôi lửa bỏng, lúc ở công ty, thần kinh của cô luôn căng thẳng. Tan làm rồi còn phải tăng ca thêm giờ để bổ sung kiến thức, không thể cứ để cho người ta chỉ vào cô nói sau lưng thế này thế kia, nói nếu không có khả năng thì đừng làm điều đó.
Cô đã nghĩ phải thả lỏng từ trước, vừa hay Diệp Quân Tước đến đây hẹn cô đi ăn khuya nên Trần Mộng Dao đồng ý luôn.
Có vô số người đang cởi trần và uống rượu trong quán ăn, Diệp Quân Tước ngồi trên xe lăn, mặc áo sơ mi quần tây không hợp với cảnh này. Trần Mộng Dao uống một cốc bia, cười nhạo anh ta: “Tôi tưởng anh chỉ ngồi trong trang viên riêng rồi thưởng thức rượu vang, không ngờ anh cũng đến đây uống bia ăn đồ nướng. Sao rồi? Bia không ngon bằng rượu vang đúng không?”
Diệp Quân Tước nói thật: “Đúng vậy, vị bia không ngon, nhưng phải coi là uống cùng với ai, cảnh ý không giống.”
Trêu ghẹo rành rành ra đó, sao Trần Mộng Dao không hiểu được: “Lại còn cảnh ý không giống… anh đến đây làm gì?
Chắc không phải là vì tôi mới đến chứ?”
Diệp Quân Tước nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý cười: “Nếu tôi nói đúng là vậy thì sao?”