Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Bàn tay nắm tay lái của A Trạch vô thức siết chặt: “Cậu định làm như thế nào?”

Trong mắt Diệp Quân Tước đầy vẻ lạnh thấu xương: “Tôi sẽ không để cô ấy sinh đứa bé ra, không có đứa bé, cô ấy sẽ không có lý do tái hợp với Kính Thiếu Khanh, tôi không bao giờ để cô ấy bị cướp đi nữa…”

A Trạch hơi kinh ngạc, không phải Diệp Quân Tước muốn có Trần Mộng Dao sao? Chẳng lẽ không có yêu thích mà chỉ là muốn giữ lấy? Nếu thật tình thích thì làm sao lại nỡ ra tay độc ác như vậy? Anh ta cảm thấy không ổn: “Thiếu gia, tôi cảm thấy như vậy không thích hợp lắm, nếu cô ấy biết đứa bé mắt là vì cậu, làm sao cô ấy có thể đồng ý ở bên cậu được? Điều này tương đương với một quả bom vô hình.”

Bây giò rõ là Diệp Quân Tước không có bao nhiêu lý trí để nói chuyện: “Vậy anh cảm thấy tôi nên làm gì bây giờ? Nhìn cô ấy sinh đứa bé ra, ở cùng với Kính Thiếu Khanh?”

A Trạch lập tức á khẩu, anh ta cảm thấy không thích hợp nhưng không có cách nào tốt nhất, Diệp Quân Tước trong mắt anh ta không giống người thật sự sẽ thích một cô gái thật lòng: “Tôi không biết…”

Diệp Quân Tước không nói gì nữa, anh ta nhắm mắt ngồi trên xe nghỉ ngơi, như thể đang cố gắng bình ồn lửa giận.

Vài ngày sau, Lâm Táp xuất viện, ngoại trừ cơn đau dạ dày phát tác, những lúc khác không khác gì người bình thường.

Có lẽ là trước đó anh vẫn luôn bận rộn với sự nghiệp quá mệt, trong khoảng thời gian cuối cùng này, anh rất an nhàn, thả lỏng chính mình, muốn vui bao nhiêu thì vui bấy nhiêu, chỉ là vẫn không muốn quay về nhà họ Lâm. Cái nhà đó không có ý nghĩa gì với anh, không có ấm áp, cũng đỡ khiến bản thân anh ngột ngạt.

Trần Mộng Dao cũng quay về khu Nam Thành tiếp tục làm việc, Kính Thiếu Khanh đi cùng với cô, vì phải giải quyết rắc rối của ban tài vụ, Mục Đình Sâm cũng quay về công ty để làm việc.

Từ mặt ngoài nhìn vào, ai nấy cũng trở về với cuộc sống vốn có, tất cả đều bình tĩnh như thế, nhưng trong lòng mọi người đều biết đây chính là sự yên lặng trước bão táp, sớm hay muộn gì, cái chết của Lâm Táp sẽ đến.

Trước đó Kính Thiếu Khanh chưa đến công ty chỉ nhánh Nam Thành, không biết rõ tình hình ở đây, cho đến lần này anh ta điều tra ra vấn đề của ban tài vụ. Có gần 40 vạn chênh lệch sai phạm trong tài khoản, số tiền này không nhiều nhưng đủ để truy cứu trách nhiệm.

Ngày đầu tiên quay lại công ty, có lẽ là vì chuyện của Lâm Táp ảnh hưởng đến tâm trạng nên cả người Kính Thiếu Khanh luôn nằm trong trạng thái cực kỳ nóng nảy, đi thẳng đến ban tài vụ trút giận, cơn giận vừa nổ ra là bắt được ngòi nổ, kế toán trẻ tuổi còn chưa đến ba mươi đã tham ô tiền của công ty một mình!

Phản ứng đầu tiên của anh là phải lập án xử lý ngay, kế toán bèn gào khóc ngay tại chỗ: “Tôi không có có ý, vốn là tôi nghĩ nếu trả lại trong vòng ba tháng thì sẽ không sao, nhưng sau đó tôi mới phát hiện là không trả nỗi… Kính tổng, xin anh đừng báo cảnh sát, nếu anh báo cảnh sát thì đời tôi xong rồi, tôi không nên tham hư vinh mà tham ô tiền công ty, tôi sẽ trả lại từ từ mài”

Kính Thiếu Khanh đứng trước mặt kế toán, mặt lạnh lùng âm u: “Tham hư vinh? Năng lực của mình bao nhiêu, dùng bao nhiêu tiền không được à? Đó là phạm pháp, cô biết không? Còn nghĩ là sẽ trả lại trong vòng ba tháng? Ha ha, cô tham ô bao nhiêu tiền mà bản thân còn không biết à? Tôi không phải Bồ Tát sống gì cả, cô xin tôi có ích à? Phải xử lý ra sao thì cứ xử lý như thê!

Có rất nhiều người ngành khác đang hóng chuyện, nhưng không dám đến gần sợ bị hại đến cá trong chậu.

Khi Kính Thiếu Khanh định đi, kế toán khóc la ôm một chân của anh: “Kính tổng, tôi xin anh, sức khỏe của bố mẹ tôi không tốt, mẹ tôi còn cần uống thuốc hằng năm, néu biết chuyện này, bọn họ sẽ không chịu nỗi, nhất định tôi sẽ trả số tiền này…”

Thấy kế toán khóc lóc ï ôi, Kính Thiếu Khanh chẳng mềm lòng tí nào, ai cũng có giới hạn, cũng giới hạn của pháp luật. Anh hất kế toán ra, đi về văn phòng mà không thèm quay đầu lại, Trần Mộng Dao và Amy đang dựng lỗ tai nghe chuyện lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.

Kính Thiếu Khanh vẫn chưa hết giận, buồn bực lật lật tài liệu nào đó trên bàn làm việc, như là không tìm được cái cần lấy.

Trần Mộng Dao cần thận hỏi: “Anh tìm gì? Em tìm giúp anh?”

Anh ta hơi ngửa về sau, tựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa trán: “Không cần, em làm chuyện của mình đi.”

Amy ra hiệu cho Trần Mộng Dao đừng nói, bây giờ đụng đến Kính Thiếu Khanh là sự lựa chọn không sáng suốt, Trần Mộng Dao bĩu môi, cúi đầu giả vờ nhìn màn hình máy tính, không dám nói nửa chữ. Nghe nói phóng xạ máy tính có ảnh hưởng đến thai nhi, cô bèn di chuyển cây xương rồng đặt ở chỗ Kính Thiếu Khanh đem đến chỗ trước mặt mình, vốn dĩ nó là của cô.

Bỗng nhiên Kính Thiếu Khanh nói: “Em cầm cây xương rồng đến chỗ mình làm gì? Sợ phóng xạ như vậy à? Trên mặt em đã có vết lốm đốm rồi.”

Trần Mộng Dao lấy điện thoại ra, soi mặt mình vào màn hình, rất là nghỉ ngờ: “Nào có vết đốm gì? Anh nói bậy! Da em rất đẹp, nói gì… anh đừng có mà buồn bực trong lòng rồi trút lên đầu em, vốn dĩ cây xương rồng này là của em… cũng đâu phải em sợ phóng xa.” Là sợ đứa bé bị ảnh hưởng…

Giọng Kính Thiếu Khanh bỗng nhiên trở nên ïu xìu: “Anh không có trút giận lên đầu em… chỉ là bỗng muốn tìm người trò chuyện, đấu võ miệng cũng được.”

Trần Mộng Dao giật mình: “Em có rảnh để đấu võ miệng với anh đâu… em còn một đống chuyện chưa làm xong, đang bận gần chết, em không muốn tăng ca, mệt chết luôn.”

Bỗng nhiên Kính Thiếu Khanh đứng lên, lạnh lùng nói: “Vậy em cứ từ từ làm đi, đêm nay tiếp tục tăng ca.” Nói xong anh ta đi ra khỏi văn phòng.

Amy thấy thế, sửng sốt nói: “Kính tổng làm sao thế nhỉ? Anh ấy luôn nóng nảy như vậy à? Cô cũng thật là, hình như… cảm xúc của anh ấy không đúng cho lắm, tâm sự với anh ấy cũng được mà, cô biết rõ tâm trạng anh ấy không vui mà còn chọc anh ấy, giờ thì hay rồi, tăng ca tiếp.”

Trần Mộng Dao không có cảm giác gì: “Tôi cảm thấy bây giờ anh ấy ở một mình thì tương đối tốt, không riêng gì anh ấy nóng nảy, tất cả mọi người nóng nảy, ngay cả tôi… người anh em tốt của anh ấy bị ung thư dạ dày, sống không bao lâu được nữa, dễ hiểu mà, anh ấy giằng co lần này, quen là tốt rồi.”

Vẻ mặt Amy hơi đăm chiêu: “Rốt cuộc quan hệ giữa cô và Kính tổng là gì vậy? Bỗng nhiên cô được điều đến đây, lại còn làm phó tổng giám đốc, người anh em tốt của anh ấy bị bệnh, cô cũng sót ruột theo… hình như cô và anh ấy cùng biến mắt máy ngày, chắc không phải hai người cùng đi thăm bệnh đó chứ?”

Trần Mộng Dao trầm mặc một lát: “Nếu muốn nói thẳng ra, tôi là vợ chưa cưới lúc trước của anh ấy. Có phải cô thấy rất hoang đường hay không? Tôi cũng vậy đấy. Được rồi, tôi đã thỏa mãn tâm lý nhiều chuyện của cô rồi, mau làm việc đi, tôi không muốn tăng ca thật mà…”

Ai cũng nói phụ nữ có thai cần được ngủ đầy đủ, tăng ca xong về nhà tắm rửa, không có cả thời gian xem kịch, chỉ giải trí một chút là đã khuya rồi, đúng là không phải cuộc sống mà con người phải sống.

Sau khi Kính Thiếu Khanh bỏ đi, vẫn không về công ty, chuyện ở ban tài vụ đã được xử lý khá ổn rồi, cả buổi chiều, mọi người cứ bàn tán đến kế toán xui xẻo kia, có lẽ là bị phán ở tù vài năm.
Nhấn Mở Bình Luận