Trần Trung chết rồi, ông qua đời trên bàn mổ, vốn dĩ cô tưởng chỉ cần có tiền tiền hành phẫu thuật thì chí ít cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người còn sống thì sẽ có một ngày lại thấy sương tản trăng sáng, nhưng chẳng ngờ được tin xấu cứ lũ lượt kéo đến, căn bản không cho một giây một phút để thở.
Một lúc sau, đôi mắt Giang Linh đỏ hoe bước ra:
“Dao Dao… con vào nhìn mặt bố bồ lần cuối đi…”
Trần Mộng Dao mờ mịt lắc đầu: “Con không muốn đi… Mẹ, sáng mai con đi xử lý tang lễ, mẹ về nghỉ
ngơi đi.”
Giang Linh đứng im không nhúc nhích, bà càng khóc càng thê thảm hơn, dáng người gầy gò có chút lảo đảo phảng phất như một khắc sau sẽ ngã
xuống đất.
Vừa nghĩ đến cảnh quay về đối mặt với căn nhà
trọ chật chội, u ám kinh khủng ấy bà lại sợ, đã
từng là phu nhân nhà quyền quý bà đâu đã từng
chịu nỗi tủi thân này?
Hai người giằng co lúc lâu, Trần Mộng Dao đứng
dậy, chân có chút tê rằn: “Mẹ, con đưa mẹ về.”
Giang Linh kéo tay cô: ‘Không cần đâu Dao Dao, mẹ biết mấy ngày nay con rất vất vả, sức khỏe mẹ không tốt, không giúp được gì cho con, cuối cùng còn liên lụy đến con, con… để bệnh viện xử lý thế
nảo thì xử lý thế ấy đi, mẹ có thể tự về được.”
Trần Mộng Dao gật đầu hệt như một con rối,
không nói tiếng nào.
Giang Linh quay đầu nhìn lại phòng mổ, nước mắt lăn dài cất bước rời đi, cuộc sống giàu sang ngày xưa đã không còn, căn nhà trọ kinh khủng mới là nơi ở của tương lai, bà buộc phải đối mặt với thực tại thôi.
Từ đầu đến cuối, Trần Mộng Dao không rơi một giọt nước mắt nào, cô không phải không khó chịu
nhưng loại cảm giác cả linh hồn đều bị lấy đi này
khiến cô chết lặng đến mức không còn sức lực đề
khóc nữa.
Khi cô ra khỏi bệnh viện với giấy chứng tử, bên ngoài trời mưa tầm tã, cô nhìn đám người đang hoảng loạng trốn mình dưới mưa bên đường,
khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Trong thoáng chốc, cô bước dưới màn mưa, những hạt mưa to đập vào người nhưng cô không
hề đau đón, chỉ thấy lạnh đến thấu xương.
Đột nhiên, một bàn tay to từ phía sau kéo cô đến
dưới mái hiên: “Cô điên rồi à?”
Cô quay đầu nhìn người đang đi tới, giọng điệu lạnh nhạt: “Bồ tôi chết rồi, chết trên bàn mỏ, nhà
chúng tôi sao lại xui xẻo như vậy…2”
Kính Thiếu Khanh nhíu mày: “Chuyện xảy ra khi
nào?”
Cô không trả lời, đưa tay hứng những hạt mưa,
xúc cảm lành lạnh khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút.
Trên chiếc Maybach màu đen cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng nhìn cảnh này không nỡ quấy nhiễu, nhiều năm như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên bà thấy con trai mình quan tâm đến một cô gái như thế, bà nên
cảm thấy vui mừng không nhỉ?
Thật lâu sau, tài xế hỏi: “Phu nhân, chờ thiếu gia
lên xe rồi mới rời đi sao ạ?”
Hạ Lam ho khan hai tiếng, hơi yếu ớt dựa lưng
trên ghế xe: “Mặc kệ nó, chúng ta đi thôi.”
Chiếc xe nhanh chóng biến mắt trong màn mưa, Kính Thiếu Thanh có chút buồn bực, từ nhỏ đến giờ mẹ anh ta đã không biết bao nhiêu lần bỏ mặc anh như thế này, bất kể là hoàn cảnh nào cũng thế, anh từng nghi ngờ rằng mình không phải con
ruột…
“Người đã mắt rồi, tôi chỉ có thể khuyên cô nén bi
thương, người sống nên tiếp tục sống, cô cần gì
phải như vậy?” Lời an ủi của anh có phần hụt
hãng vì bị mẹ bỏ lại.
“Kính thiếu, nhà anh chưa từng có ai mất, đúng không?” Trần Mộng Dao nhìn anh ta một cách
trống rỗng rồi đi thẳng vào màn mưa.
Kính Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, cô biết dỗi
thì đã rõ lấy lại sức sông rồi.
Không muốn mang một thân tâm trạng tiêu cực về, Trần Mộng Dao trực tiếp đến nơi ở của Triển Trì, cô ấy bây giờ cần được an ủi, cần được người yêu
vuốt ve dỗ dành.
Khi cô mở cửa đi vào, Triển Trì đang tắm, cô hắt hơi rồi tìm một chiếc khăn khô để lau mái tóc ướt của mình, thoáng thấy điện thoại trên giường của Triển Trì sáng lên, cô cầm lên nhìn xung quanh, máu toàn thân cũng bắt đầu chảy ngược… Tiếng sấm vang đùng đoàng bên ngoài lại càng thêm
hợp với tình cảnh lúc này.
Mười phút sau, Triển Trì từ trong phòng tắm đi ra,
nhìn thấy cô thì có chút giật mình, sau đó anh ta vội vàng cầm lấy điện thoại: “Tại sao lại cầm điện
- _ thoại anh?!”
Cô nhìn anh chăm chú: “Anh không làm gì sai thì
sao lại tôi cầm điện thoại anh? Hửm?”
Sắc mặt Triển Trì lạnh lùng nói trọng tâm: “Sao em
lại đến đây?”
Trần Mộng Dao cảm thấy mình thật đáng thương, lại nực cười: “Tại sao tôi không đến được? Phòng này là do tôi thuê cho anh, anh biết bây giờ mẹ con tôi sống ở nơi thê nào không? Khu ổ chuột đấy! Xung quanh đó hạng người gì cũng có, mỗi lần về nhà với mẹ tôi đều rất sợ, mà anh lại làm vậy với tôi à? Nhà tôi bỏ tiền cho anh ra nước ngoài du học, về nước bồ tôi còn tìm cho anh một công việc tôi, nhà tôi xảy ra việc lớn tôi cũng không dám liên lụy đến anh, còn anh, anh làm ra
loại chuyện gì?”
Triển Trì cáu kỉnh vò tóc: “Những gì em thầy không
phải như em nghĩ đâu. Nếu em muốn nghe lời giải
thích của anh thì im lặng nghe còn không muốn nghe thì cửa ở đằng kia. Về phần nhà em giúp đỡ anh du học và tiền thuê nhà, anh sẽ mau chóng trả
lại, được chưa?”
Không biết là do lạnh hay là vì tức giận, cả người cô run lên, người đàn ông trước mặt bỗng chốc trở nên xa lạ đến mức không thể tin được, cô khó mà tiếp thu nồi: “Anh giải thích đi… Tôi muốn nghe anh
giải thích thế nào!”
Triển Trì xóa hết tin nhắn trên điện thoại, hời hợt nói: “Anh và Sa Sa chỉ là bạn bè bình thường thôi, làm chung công ty, chỉ vậy không hơn, nếu như em nghĩ anh có gì đó với cô ấy thì anh không
muốn giải thích nữa.”
Trần Mộng Dao cười khẩy hỏi: “Sa Sa? Gọi tình cảm nhỉ. Tôi thấy hai người có gì thì sao? Gọi nhau là “thân ái” rồi, còn cả chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, anh coi tôi là con ngu hả? Triển Trì, anh biết anh buồn nôn thế nào không? Không yêu vì sao không nói thẳng ra? Vì sao muốn dùng cách
này sỉ nhục tôi? Vấn đề giữa chúng ta chỉ có tiền
thôi sao? Cái gì mà nói nhanh chóng trả tiền du học và tiền thuê nhà cho tôi? Có phải anh trả xong là kết thúc hét phải không? Tôi hỏi anh lại lần nữa, người quyên hai mươi vạn giấu tên cho bố tôi
phẫu thuật kia có phải anh không?”
Triển Trì cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Không phải,
không liên quan gì đến anh.”
Trái tim cô hoàn toàn lạnh lẽo, chút hy vọng cuối cùng cũng tan tành mây khói: “Triển Trì, tôi muốn biết, ngay từ đầu sao anh lại ở cạnh tôi? Tôi nghĩ, cho đến bây giờ anh chưa từng yêu tôi, từ trong ánh mắt anh chưa hề có chút tình cảm, nhiệt tình
với tôi, tôi nhìn ra được.”
Rốt cuộc Triển Trì cũng bắt đầu nhìn thẳng cô, nói thẳng: “Để phát triển tốt hơn, đúng vậy, tôi chưa bao giờ thích cô, huống chỉ là yêu. Tôi có chuyện quan trọng phải làm, không có thời gian nói chuyện yêu đương, tùy cô nghĩ tôi như thế nào, tiền tôi nợ nhà cô, tôi sẽ trả gấp đôi, tôi và cô đến
đây châm dứt.”