Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô không chú ý đến việc trả lời nữa, chỉ vội vàng khua khua tay.

Mục Đình Sâm nhìn thấy cô vịn khung cửa đi vào, vứt tài liệu trêи tay xuống vội vã chạy đến đỡ cô: “Ai cho em uống rượu chứ? Bản thân tửu lượng như thế nào không rõ à?”

Cô rúc vào lòng anh, không ngừng cọ xát: “Công ty có tiệc, không đi không được, chỉ uống có một chút. Em bây giờ cảm thấy không được dễ chịu cho lắm, không giống như là cảm giác khi say rượu, rất là kỳ quặc…”

Mục Đình Sâm cau mày lại, sờ lên cái trán nóng rực của cô, tim giật thót: “Em đến đây một mình?”

Ôn Ngôn ngọng nghịu thì thầm nói: “Em tự mình bắt xe đến đây, không cầm cự được đến nhà nên tiện đường ghé qua công ty. Em thấy nóng nực, văn phòng anh bất điều hòa nóng „ quá…

Nói rồi cô vứt luôn túi xách trong tay xuống đất, đưa tay kéo cổ áo mở ra, để lộ cả một vùng da trắng nõn nà và xương quai xanh thanh tú.

Nhìn thấy cô như vậy, Mục Đình Sâm đương nhiên biết đây là chuyện gì, dù thế nào cũng đã đoán được ra, có người đã bỏ thuốc cho Ôn Ngôn! Anh bỗng cảm thấy sợ hãi, không nên vì quá bận mà không đi đón cô, nếu như xảy ra chuyện gì đó, anh thật không dám nghĩ nữa…

Anh do dự hỏi: “Em bây giờ có phải là muốn…”

Ôn Ngôn vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, gương mặt vốn dĩ vì cả người thấy nóng nực đã đỏ sẵn, ngay lập tức lại đỏ càng ghê gớm hơn: “Ừm…anh đừng hỏi nữa, em thấy ngượng…”

Nghe thấy cô nói vậy, Mục Đình Sâm càng chắc chắn hơn là cô đã bị người ta bỏ thuốc rồi.

Anh không còn tâm tư nghĩ ngợi gì nữa, ôm cô cùng ngã xuống ghế sofa.

Ôn Ngôn ɭϊếʍ khẽ đôi môi có cảm giác khô khốc, động tác này của cô khiến Mục Đình Sâm nhìn thấy, đôi mắt như muốn bốc lửa, cúi đầu hôn lên đôi môi ửng hồng của cô.

Cô tỏ ra chủ động lạ thường, đưa tay ôm lấy cổ anh, hai chân không tự chủ được quặp lấy vòng eo chắc khỏe của anh.

Anh chưa từng thấy cô như thế này, hơi thở cũng không khỏi muốn ngừng lại, rồi gấp gáp cởi bỏ những thứ bó buộc trêи người của cả hai.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Ôn Ngôn ngồi trêи giường trong phòng với gương mặt ngỡ ngàng, cô không nhớ tối hôm qua làm thế nào mà về được đến nhà, chỉ có những mảnh ghép vụn vặt ghép lại cho cô biết là tối qua cô đã làm những chuyện ghê gớm gì. Cô lại có thể chạy đến công ty của Mục Đình Sâm, trong lúc anh đang bận rộn làm việc thêm ngoài giờ thì quán lầy anh…

Cô không dám nghĩ kỹ hơn, nghe thấy động tĩnh trong nhà vệ sinh, cô biết là Mục Đình Sâm đã dậy rồi. Cô mới phát hiện ra trêи người mình mặc váy ngủ, xem ra tối qua sau khi về đến nhà thì là Mục Đình Sâm giúp cô tắm rửa.

Tiểu Đoàn Tử đã dậy rồi, nằm trong giường sơ sinh ngơ ngác.

Cô cảm thấy rất áy náy, áy náy vì bản thân cô không nên uống rượu, không những suýt tý nữa là đã người ta mưu tính, giờ lại còn tạm thời không thể cho Tiểu Đoàn Tử bυ" được nữa, nhưng hoàn cảnh như tối qua, cô không uống rượu thì sẽ là không nễ mắt Đường Xán, quản lý Nghiêm cũng sẽ rất khó xử, có thể nói cô uống rượu có một nửa là bị ép buộc. Khi đi làm, sẽ chẳng có ai thông cảm gì cho bạn cả, lo lắng nếu như bạn uống rượu thì về nhà không thể cho con bυ".

Trong lúc cô ôm ấp, tình cảm với Tiểu Đoàn Tử thì Mục Đình Sâm từ trong nhà vệ sinh đi ra, ánh mắt nhìn cô có chút ám muội khác với trước đây: “Tỉnh rồi à? Anh còn tưởng em sẽ phải ngủ đến trưa mới dậy được, đồng hồ sinh học của em rất chuẩn xác đấy chứ.”

Ôn Ngôn cười ngượng ngập, nói: “Thật ngại quá… tối qua có lẽ em đã uống quá nhiều.”

Mục Đình Sâm nghĩ đến gì đó, sắc mặt nghiêm nghị lại: “Em không phải là uống nhiều, là bị người ta bỏ thuốc, bây giờ tỉnh táo rồi, nghĩ kỹ lại xem, là ai làm chuyện này. Bên cạnh em có người bụng dạ khó lường, anh không yên tâm để em đi đến công ty nữa đâu.”

Bị anh nhắc nhở, Ôn Ngôn cũng nhớ ra nhiều tình tiết của tối hôm qua, đúng thế, cô chỉ uống rượu thì không thể nào cả người nóng nực như thé, lại còn cảm giác kỳ lạ ấy nữa, cái loại cảm giác khiến cô đến công ty tìm Mục Đình Sâm…Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuNhà Có Manh Thê Cưng Chiều

đi, đã lớn thế rồi, không nhát thiết phải cho ăn sữa mẹ nữa.”

Ôn Ngôn không biết tại sao anh lại đột nhiên muốn cho Tiểu Đoàn Tử cai sữa: “Tại sao vậy? Em bây giờ vẫn còn sữa, có thể tiếp tục cho bυ", không cần thiết phải đổi thành sữa bột đâu!”

Anh hơi nhướng đôi mày đẹp đế lên: “Em lẽ nào không có lúc nào khao khát được tự do à? Em nghĩ xem em kiêng khem ăn uống bao lâu rồi, có rất nhiều thứ từ lúc bắt đầu mang thai đã không hề được ăn, không được động vào, không cảm thấy vất vả sao? Em đã cố hết sức làm một người mẹ có trách nhiệm rồi, làm thế là được rồi.”

Ôn Ngôn trong lòng có chút cảm động, cô cho rằng những gì cô hy sinh vì Tiểu Đoàn Tử, Mục Đình Sâm không hề nhìn thấy, từ lúc bắt đầu mang thai cho đến khi Tiểu Đoàn Tử ra đời, cô nửa đêm thức dậy gà gật cho con bυ", cô tưởng là anh không biết cô vất vả như thế nào, dây thần kinh của đàn ông đều to hơn phụ nữ.

Cô cười khẽ: “Chuyện này để em suy nghĩ đã, chỉ cần nghĩ đến Tiểu Đoàn Tử về sau không còn bυ" nữa, trong lòng em lại thấy trống trải như thế nào ấy.”

Cảm giác này Mục Đình Sâm là đàn ông nên không thể nào lĩnh hội được, thậm chí còn cảm thấy có chút không thể hiểu ra sao cả: “Có cảm giác trống trải cái gì chứ? Trong lòng có một đứa trẻ không cảm thấy phiền phức sao? Được rồi, anh đưa con đi ăn sữa đã, em chỉnh đốn đi.”

Trêи đường đến công ty, Mục Đình Sâm thỉnh thoảng lại ngáp một cái, Ôn Ngôn cảm thấy áy náy: “Tối qua mệt quá à? Có phải là ngủ không ngon không?”

ì Anh nghiêng đầu qua nhìn cô với ánh mắt đầy ngụ ý: “Quả là “mệt thật, xem ra về sau vẫn không nên phóng túng quá như thế, gần đây lại bận rộn, nên có chút chịu không nỗi.”

Mặt của Ôn Ngôn lại nóng lên: “Anh thật là… xin anh bình thường chút được không.”

Đến dưới công ty, cô xuống xe xong lại nghĩ ra điều gì đó, ngừng bước chân nói với Mục Đình Sâm: “Anh xuống đây.”

Mục Đình Sâm không hiểu gì: “Xuống làm gì chứ?”

Cô nhớ đến việc tối qua bị người khác xỉa xói sau lưng, trong tiềm thức cô muốn cho tất cả mọi người biết là Mục Đình Sâm đích thân đưa cô đi làm chứ không phải là tài xế: “Đừng hỏi, anh xuống đây là được rồi.”

Mục Đình Sâm tháo dây an toàn xuống xe, đi đến bên cạnh cô, miệng thì rất chê bai, nhưng ánh mắt anh ấy thì đầy chiều chuộng: “Làm gì chứ? Lại còn muốn anh đưa em lên nữa à?

Đã bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà còn như trẻ con vậy…”

Nhấn Mở Bình Luận