*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô hạ cửa xe xuống, hướng đến Từ Dương Dương kêu lên: “Dương Dương, đến đây, chị đưa em về nhà.”
Từ Dương Dương trêи mặt lộ ra một vẻ cười, có chút gượng ép.
Trêи xe, Ôn Ngôn dường như thuận miệng hỏi: “Đường xán không có hẹn em sao? Làm sao anh ta lại đi một mình?”
Từ Dương Dương cười cười: “Vốn dĩ là nói buổi tối cùng nhau ăn cơm sau đó tiễn em về nhà nhà, anh ấy lại nhận điện thoại, có việc, liền đi. Là chuyện làm ăn, em không thể chậm trễ anh ấy đúng không?”
Ôn Ngôn không nói chuyện khác, hi vọng Đường Xán thật là đi làm việc công việc.
Chờ tiễn Từ Dương Dương về nhà, cô mới để cho Trần Nặc đem xe hướng về Mục trạch, thuận miệng hỏi chuyện xem mắt của Trần Nặc: “Lần này xem mắt thế nào? Tiêu tốn thời gian cũng không ít, hẳn là có tin tức tốt nhỉ?”
Trần Nặc nhìn qua rạng rỡ: “Tạm được… Tạm thời, khắp nơi nhìn, thích hợp, về nhà kiền kết hôn, không thích hợp liền tiếp tục xem mắt thôi. Công việc tôi bình thường cũng đi không được, không có cơ hội tiếp xúc nữ tính, chỉ có thể dựa vào vào mắt. Qua trận nhà gái nói muốn tới chỗ tôi đi xem một chút, thế này thuận tiện ở chung, tôi có thể dọn ra ngoài thuê phòng, ở tại Mục gia không tiện lắm.
Ôn Ngôn cảm thấy rất tốt: “Được thôi, thế này rất tốt, khẳng định phải lấy chung thân đại sự của anh làm trọng. Anh dự định phát triển lâu dài ở đây sao? Vậy liền mua phòng nhỏ đi, làm phòng cưới, về sau kết hôn cũng thuận tiện, không thể một mực dùng phòng thuê đi?”
Trần Nặc còn không có dự định quá dài: “Đi một bước nhìn một bước đi, phòng ở tiền đặt cọc ngược lại là có, chính là muốn xem nhà gái nói thế nào, nhà người bình thường hôn nhân đại sự thật phiền toái, vụn vặt nhiều lắm, không nói tỉ mỉ quấy rày lỗ tai cô.”
Ôn Ngôn bắt đắc dĩ cười cười, cô coi Trần Nặc là bạn bè, Trần Nặc lại chỉ coi cô là phu nhân.
Về đến nhà, lúc vào cửa cô mới phát hiện Mục Đình Sâm đã đến nhà, vốn dĩ thấy Trần Nặc đi đón cô, nàng còn tưởng rằng Mục Đình Sâm ở công ty bận bịu cơ.
Không chờ cô chào hỏi, Mục Đình Sâm mở miệng trước, một mặt nghiêm trọng gọi cô về phòng: “Em qua đây, anh nói cho em chút chuyện.”
Cô có chút không hiểu thấu, vào phòng, Mục Đình Sâm đưa cho cô một phần tư liệu: Đường Xám kia có vẫn đề, anh cảm thấy người hạ dược chính là hắn.
Ôn Ngôn nghiêm túc, mắt đọc tư liệu, ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Đường Xán lại là thiết kế lâu dài riêng của.Jessica, mà Jessica lại bởi vì lần trước hiểu làm chuyện hợp tác thất bại không ngừng tạo cho Mục Đình Sâm áp lực. Đường Xán bối cảnh trêи tư liệu vô cùng rõ ràng, lúc nhận chức Ôn Ngôn cùng một nhà công ty trước đó, Đường xán ở Công ty Jessica nhận chức, nhiều năm trước cũng một mực nhận chức tại công ty lớn, đột nhiên đến công ty nhỏ làm rõ có quỷ dị.
Làm rõ mạch suy nghĩ, Ôn Ngôn hỏi: “Ý anh là, Đường Xán là dJessica phái tới tiếp cận em dùng cho trả thù anh?”
Mục Đình Sâm nhẹ gật đầu: “Nếu không còn có cách giải thích khác sao? Trước đó em ở công ty làm sao một mực không có việc gì? Đường Xán đến liền có người hạ dược em.”
Tâm tình Ôn Ngôn có chút nặng nè: “Vậy thật không sai, đêm hôm đó bị hạ dược, chỉ có em và Từ Dương Dương uốngChampagne Đường Xán đưa, Từ Dương Dương cũng trúng chiêu. Vốn dĩ em còn không có chứng cứ xác nhận là Đường Xán làm, em còn từng hỏi anh, anh không có thừa nhận, bây giờ xem ra, anh làm tất cả đều là ý của Jessica, anh muốn tính toán vốn là em, nhưng hôm đó trùng hợp em không nói cho anh liền đi trước, cuối cùng Từ Dương Dương bị anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn… Buồn cười chính là anh bây giờ còn cùng Từ Dương Dương yêu đương, hơn phân nửa là dụng ý khó dò, chơi đùa mà thôi.”
Trước đó cô cảm thấy mình không có tư cách nhúng tay và chuyện của Đường Xán và Từ Dương Dương, bây giờ không giống, chuyện của Từ Dương Dương và Đường Xán cô có trách nhiệm, nếu cuối cùng Từ Dương Dương bị lừa, cô cũng thoát không được quan hệ. Nếu Đường Xán đã là mang theo mục đích mà đến, như vậy cuối cùng cũng có một ngày sẽ trở lại bên người Jessica, viễn phó nước ngoài, vốn định không có tương lai với Từ Dương Dương.
Đường Xán trầm mặc chỉ chốc lát, cười hỏi: “Cô biết cái gì?”
Cô gầm nhẹ nói: “Jessica cho anh nhiều ít chỗ tốt mới khiến cho anh đáp ứng thật xa chạy tới làm xấu xa như vậy? Đường Xán, tôi có thể hủy anh, anh tin không? Anh cho rằng, Jessica có thể bảo vệ anh? Anh quá ngây thơ rồi!”
Đường Xán cũng không có biểu lộ ra sợ hãi, nhưng cũng thừa nhận sự thật: “Đừng kϊƈɦ động như vậy, tôi chỉ là cái lấy tiền làm việc, cô tìm tôi nỗi giận vô dụng, không phải cô may mắn không có bị tôi tính toán sao? Nếu là cô muốn vì Từ Dương Dương bênh vực kẻ yếu, vậy cũng không thể trách tôi nha, đêm hôm đó nếu tôi không đưa cô ấy về nhà, có lẽ cô ấy sẽ không theo tôi xảy ra cái gì, nhưng cũng có thể sẽ gặp bát trắc, tôi cũng là tốt bụng. Bây giờ tôi yêu đương với cô ấy, cũng không có lạ ở chỗ nào đi? Nói cách khác, tôi cũng là đang chịu trách nhiệm thôi.”
Ôn Ngôn nỗi giận mắng: “Anh không cảm thấy mình rất vô sỉ sao? Dùng tình yêu để ngụy trang chiếm tiện nghi? Anh rõ ràng rất nhanh liền sẽ rời đi trở lại bên người Jessica, cần gì phải giả bộ như mình là người tốt? Ngay từ đầu anh không có ý định cùng Từ Dương Dương có kết quả, chỉ là xem cô ấy như làm công cụ giải sầu tịch mịch mà thôi. Tôi thật bội phục anh có thể cặn bã đến tình trạng như thế, còn muốn giả bộ như một bộ mình là đang hành thiện, ngưu tầm ngưu mã tầm mã sao? Anh và Jessica thật sự là kẻ giống nhau! Từ Dương Dương không giống, anh đem treo thật cao tại thương khung mặt trời kéo đến dơ bản không chịu nổi nước bùn bên trong, anh rất đắc ý sao?
Người như anh chỉ là mặt ngoài phong quang thôi, anh không xứng với người ngây thơ như Từ Dương Dương!”
Đầu bên kia điện thoại, Đường Xán lặng im máy giây, ngữ điệu nghiêm túc mấy phần: “Từ Dương Dương sắp ra rồi, tôi cúp trước. Có việc các cô tìm Jessica giải quyết, không liên quan đến tôi, coi như không phải tôi đến, cũng sẽ có những người khác đến. Chuyện tôi và Từ Dương Dương, tự tôi sẽ giải quyết.”
Theo điện thoại bị cúp máy, Ôn Ngôn cơn giận còn sót lại chưa tiêu: “Tại sao có thể có dạng người thế này?”
Mục Đình Sâm khóe môi mang theo điệu cười yếu ớt: ‘Dáng vẻ em nồi giận mắng chửi người rất đặc biệt nha…”
Cô hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái: “Đến lúc nào rồi anh còn cười được? Jessica kia cuối cùng muốn thế nào? May mắn là anh không có hợp tác với cô ta,người có tâm lý trả thù mạnh như vậy, thật là đáng sợ. Bây giờ Từ Dương Dương và Đường xán cùng một chỗ, chỉ có thể chờ đợi ngày mai đến công ty em mới có thể nói rõ với Từ Dương Dương, bất kể như thế nào, cô ấy có quyền cảm kϊƈɦ, Đường Xán cái loại người thối nát này!
Nếu em sớm biết thì tốt rồi, em còn ngây thơ coi là Từ Dương Dương có thể cùng anh thử một lần cơ!”