Từ Dương Dương cuối cùng cũng nở ra nụ cười: “Cảm ơn chị, chị Ôn Ngôn.”
Có người nói, cuộc đời con người vốn là họa phúc đi kèm với nhau, Từ Dương Dương đã có những bước đột phá trong sự nghiệp vào thời điểm này, đến người nghiêm khắc và bủn xỉn như quản lý Nghiêm lại còn chuyên môn gọi Từ Dương Dương vào văn phòng khen ngợi một hồi, đấy là chuyện xưa nay chưa từng thấy, nói là cô có tiến bộ rất lớn, làm việc rất nghiêm túc, công ty có cơ hội đề bạt thì sẽ nghĩ đến cô ấy đầu tiên. Trong chuyện này có lẽ cũng vì nễ mặt của Ôn Ngôn, nhưng phần lớn là bởi vì thái độ làm việc nghiêm túc của Từ Dương Dương.
Từ văn phòng đi ra, tỉnh thần của Từ Dương Dương hình như tốt hơn nhiều, trước đây bị quản lý Nghiêm mắng không ít, cả đời này chưa bao giờ dám nghĩ lại có một ngày được quản lý Nghiêm khen ngợi, khiến cô còn nghỉ ngờ không biết có phải là Ôn Ngôn đã lén lút làm gì hay không: “Chị Ôn Ngôn, quản lý Nghiêm lại có thể khen ngợi em, có phải là chị vì muốn em vui lên nên đã thương lượng với anh ấy không?”
Ôn Ngôn nhún vai: “Không phải là chị, chị sao lại có thể làm chuyện như thế được, bây giờ để có thể khiến em vui mừng nhất đấy là việc mẹ em công nhận em và Đường Xán đưa ra đề nghị em trở thành bạn gái của anh ta, lẽ nào không phải là vậy ư?”
Từ Dương Dương liền tỏ ra ngượng ngập: “Chị Ôn Ngôn, chị nói chuyện thật là thẳng thắn quá đi à…”
Ôn Ngôn cười xua tay: “Em đi làm việc đi, buổi chiều có thể là chị sẽ không ở công ty, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị.”
Cô muốn đi tìm cảm hứng, đối với cô mà nói, vị trí gần cửa số của quán cà phê có thể nhìn ra bên ngoài xem cảnh xe cộ đông nghịt và người người qua lại chính là nguồn linh cảm lớn nhát.
ngồi ở một góc yên tĩnh nhìn trạng thái nhộn nhịp phồn hoa của thế gian, cái mâu thuẫn trái ngược ấy đập vào mắt luôn có cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Buổi chiều sau khi ra khỏi công ty, Ôn Ngôn liền đi đến một quán cà phê trêи đoạn đường phồn hoa nhất trung tâm, bởi vì quán cao cấp thế nên khách của quán cà phê cũng đều rất lịch sự, không có ai lớn tiếng nói chuyện. Cô tìm một vị trí ở gần cửa sổ ngồi xuống, gọi một cốc cà phê và bánh ngọt, cô đeo nút bịt tai, lấy quyển vẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đoạn đường này mỗi ngày đều có rất nhiều người bộ hành đi qua đi lại, nam nữ già trẻ, béo gầy cao thấp, ăn mặc đủ phong cách, khí chất cũng không hề giống nhau. Ngồi trong âm nhạc du dương nhìn tất cả mọi thứ, khiến cho con người cảm thấy rất bình yên.
Một lúc sau, bánh ngọt và cà phê được bưng lên, cô ngước mắt nhìn nhân viên phục vụ mỉm cười nói cảm ơn, sau đó lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa số.
Lại một lúc sau, đột nhiên có người ngồi trước mặt cô, cô theo phản xạ nhíu mày lại, vào thời điểm như lúc này cô rất không muốn phải ghép bàn với người khác, ở nơi như thế này cũng không có chuyện ghép bàn, có người không được mời mà đến, sẽ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của cô.
Cô đang định mở miệng thì phát hiện ra đấy là Đường Xán. Cô tháo nút bịt tai ra nhìn anh ta: “Không lẽ anh cũng đến đây để tìm cảm hứng à?”
Đường Xán quả nhiên có cách nghĩ giống với cô, hôm nay anh mặc đồ rất thoải mái, rút ra bút và quyển vẽ từ cặp táp luôn đeo bên người ra: “Chúng ta đều có mục đích giống nhau, không ngại ghép bàn chứ? Không chừng chúng ta còn có thể giao lưu chút kinh nghiệm.”
Nếu như là người bình thường ngồi trước mặt cô sẽ rất không bằng lòng, nhưng nếu như là Đường Xán thì đương nhiên là sẽ khác, đối với cô mà nói, Đường Xán là tiền bối trong làng thiết kế, còn là một nguyên lão rất lợi hại nữa, cô rất mừng có thể cùng anh giao lưu những kiến thức trong phương diện này: “Không có ngại. Anh ngủ dậy là đến đây luôn à? Tối hôm qua uống không ít rượu, xem ra cũng không ảnh hưởng đến trạng thái hôm nay của anh.”
Đường Xán nhìn cô với vẻ mặt đầy nghỉ hoặc: “Làm sao mà cô biết được?”
Cô nhẹ nhàng nói: “Từ Dương Dương về nhà cãi nhau với mẹ cô ấy, nửa đêm một mình ở ngoài công viên, tôi đi đón cô ấy.
Anh sau khi tỉnh dậy thì đã liên lạc với cô ấy chưa?”
Đường Xán lắc đầu: “Chưa, tôi không biết liên lạc với cô ấy rồi sẽ nói gì, hôm qua là tôi đã quá bốc đồng, nhất định cô ấy cũng đã nói cho cô biết chuyện xảy ra giữa tôi và cô ấy rồi, hiện giờ trong lòng tôi đang rất rối loạn.”
Nghe giọng điệu này của anh là không có ý định phát triển tiếp với Từ Dương Dương, Ôn Ngôn không đến nỗi là lòng đầy căm phẫn, chỉ là muốn có một đáp án: “Tôi đều biết, anh loạn cái gì mà loạn? Đã dám làm thì phải có tâm lý chuẩn bị khi tỉnh dậy sẽ phải làm gì chứ, anh đừng nói với tôi là anh không chịu trách nhiệm, chỉ coi như là mọi chuyện chưa từng xảy ra nhé?”
Sắc mặt của Đường Xán có vẻ bị vướng mắc: “Không phải là như cô nghĩ, tâm trạng tôi rối loạn là vì với tôi của hiện nay, không thể cho cô ấy bát cứ lời hứa hẹn nào. Tôi biết là cô ấy lớn lên trong một gia đình rất ấm áp nhưng cũng rất bảo thủ, từ nhỏ đến lớn đền rất quy tắc, chưa từng nhìn thấy xã hội này hiểm ác thế nào, cũng không biết có một số người có thể bẩn thỉu đến mức nào. Tôi đứng trước mặt cô ấy lại có cảm giác rất tự ti, tôi cảm thấy mình không xứng với cô ấy, nhưng lại không khống chế được muốn chiếm lấy cô ấy. Hiện giờ tôi không có cách nào để trở nên tốt hơn được, Đường Xán của trước đây đã chết rồi, tôi muốn được sống lại từ đầu, cảm giác giãy giụa trong đầm lầy ấy, rất khó chịu.”
Ôn Ngôn như nghĩ đến điều gì đó: “Tự ti? Anh là một lão làng trong ngành thời trang này, đối với một người mới lại cảm thấy tự tí? Vậy anh có biết là chỉ có đối với người mà mình thích mới không còn bận tâm đến bối cảnh gia đình gì đó, không biết tại sao lại có cảm giác tự ti? Đường Xán của trước đây đã chết rồi, Đường Xán có vướng víu với.jJesscia đã chết rồi, Đường Xán trong mắt của người khác là dựa vào phụ nữ mới ngoi lên được đã chết rồi, anh của hiện giờ chỉ là anh, người mà Từ Dương Dương thích là anh. Chỉ cần anh dũng cảm theo đuổi điều mà anh muốn, dũng cảm vượt qua được bước này, nói không chừng lại là một bước ngoặt thì sao. Ông trời sẽ chiếu cố người thành thật.”
Đường Xán bật cười: “Cô từ lúc nào trở thành cô giáo triết học nhân sinh vậy? Tuôi tác của tôi lớn hơn cô, những đạo lý mà cô nói tôi đều hiểu, nhưng nếu không ở trong cuộc thì sao cô có thể hiểu cảm giác của tôi được? cô nói chỉ có đối với người mà mình thích thì mới sản sinh ra cảm giác tự ti, nghĩa là tôi thích Từ Dương Dương? Bản thân tôi còn không biết, chỉ là cảm giác, muốn đến gần cô ấy…Cô ấy đối với tôi mà nói, có một sức hút kỳ lạ. Mạo muội hỏi một câu, giữa cô và Mục Đình Sâm cũng sẽ có cảm giác tự ti không?”
Ôn Ngôn thản nhiên gật đầu: “Anh ấy thì tôi không biết, nhưng tôi từng có tự ti. Anh vẫn chưa liên lạc với Từ Dương Dương đúng không, hiện giờ cô ấy tinh thần rất ủ rũ, có mâu thuẫn với gia đình, chắc là không hề dễ dàng gì, đối với cô ấy mà nói, hiện giờ anh mới là người có thể an ủi cô ấy nhát.”
Đường Xán im lặng một lúc mới mở miệng nói: “Nếu như người nhà cô ấy biết được sự tồn tại của tôi, sợ là cuộc sống của cô ấy sẽ còn trở nên khó khăn hơn nhiều? Tôi cảm tháy, tôi và cô Á ~ Tư Z+ TA F$ Á Ấ ˆrt `. ˆ^* ây vạch rõ ranh giới mới là tôt nhật, nêu như tôi còn có cơ hội trở nên tốt hơn, thoát khỏi tình trạng hiện tại này tôi mới có tư cách đứng trước mặt cô ấy được.”
Ôn Ngôn có chút bát lực, cô đã gợi ý rõ ràng đến thế rồi, chỉ cần Đường Xán và Từ Dương Dương vượt qua được bước này, mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn, ai ngờ Đường Xán vẫn còn vướng bận. Nhưng mà đây cũng là lẽ thường tình, chuyện của Đường Xán và Jesscia người người đều biết, nếu như bố mẹ của Từ Dương Dương biết được con gái mình đang quen với Đường Xán, vậy thì hai người họ sẽ phải đối mặt với một thử thách vô cùng lớn.
Đắn đo một lúc, cô không còn tiếp tục nói bóng nói gió để nhắc nhở gì thêm nữa, chỉ nói là: “Tôi không muốn ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh, nhưng mà cũng xin anh sau khi về thì hãy nghĩ kỹ lại những gì mà tôi nói với anh hôm nay. Có người sẽ không ở nguyên một vị trí đó đợi anh đâu, bỏ lỡ rồi là bỏ lỡ rồi, chỉ cần là anh thích, bận tâm những yếu tố khác làm gì? Đạp gió rẽ sóng để ở bên nhau thì có gì mà phải sợ. tôi hôm nay không có cảm hứng nào hết, xem ra thì anh cũng thé, tôi đi về trước đây.”
Nói xong, cô bèn đứng dậy thu dọn quyền vẽ rời đi.
Đường Xán nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cầm điện thoại ra do dự một lúc, rồi lại đặt xuống, anh vẫn còn luần quần trong cái ngõ cụt của mình.