*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban đêm Từ Dương Dương liên hệ với Ôn Ngôn, nói chuyện phiếm, Từ Dương Dương nói với Ôn Ngôn, hôm nay Đường Xán không liên hệ với cô, từ trong lời nói có thể nghe được, cô rất thất vọng.
Ôn Ngôn trầm mặc một hồi lâu, do dự có nên nói cho Từ Dương Dương biết hôm nay cô đã gặp Đường Xán hay không?
Sở dĩ do dự, là không xác định Đường Xán đột nhiên lần tránh Từ Dương Dương là do vô tình, hay là xuất phát từ nội tâm.
Cuối cùng cô cũng không nói ra, giọng nói điềm tĩnh chuyển chủ đề: “Em về nhà sao? Quan hệ của em với mẹ đã tốt nên chút nào chưa?”
Từ Dương Dương thở dài: “Không trở về, em gọi điện thoại cho bố, ở tạm nhà bác gái hai ngày, vừa nghĩ tới gương mặt kia của mẹ, toàn thân em liền không thoải mái. Chưa nói tới có bao nhiêu chán ghét mẹ, chỉ là vừa nhìn thấy bà ấy, em liền có loại cảm giác hít thở không thông. Loại cảm giác này nương theo em đã nhiều năm như vậy, lần này đã muốn chạy trốn, vậy không nên quay đầu lại đi, em sợ vừa quay đầu lại, lại sẽ trở lại bộ dáng lúc trước. Không sao, chị Ôn Ngôn, để chị lo lắng rồi, không quấy rầy chị nữa, ngày mai gặp.”
Cúp điện thoại, Ôn Ngôn thở dài một hơi, mỗi lần nhìn thấy Từ Dương Dương kiềm chế như vậy, cô đều sắp tự quan theo rồi.
Mặc dù Từ Dương Dương không tiết lộ quá nhiều chuyện về gia đình, nhưng cô có thể cảm giác được, mẹ của Từ Dương Dương chính là loại điển hình muốn giành lấy kỳ hiệu đứa trẻ ngoan, biểu hiện ra đều là tràn đầy khống chế, “đứa trẻ ngoan”
không phải dễ làm như vậy.
Đột nhiên, Mục Đình Sâm đi tới bên người cô: “Cái kia… anh ra ngoài một chuyến, Thiếu Khanh tìm anh, có thể là khoảng thời gian này không tụ tập, cậu ấy có chút kìm nén không được.”
Ôn Ngôn thuận miệng nói: “Muốn đi thì đi, còn cần báo cáo với em sao? Anh chỉ cần nói đêm nay có trở về hay không là được Ả rÖi.
Anh có chút không được tự nhiên sờ lên nút cà vạt: “Đương nhiên phải trở về, Thiếu Khanh cũng không phải về nhà sao?
Vậy anh đi trước, em và Tiểu Đoàn Tử ngủ trước đi.”
Chờ anh đi ra ngoài, Ôn Ngôn mới phát giác được có chút kỳ quái, bình thường anh muốn ra cửa hoàn toàn sẽ không dây dưa dài dòng, cũng sẽ không dùng giọng điệu thương lượng, đều là nói thẳng anh muốn đi đâu, xong trực tiếp rời đi, hôm nay làm sao lại khác thường như vậy?
Nhưng mà cô cũng không hỏi nhiều, chỉ cần anh không đi chơi qua đêm là được rồi.
Một bên khác, Mục Đình Sâm giống như có tật giật mình đem xe lái đến quán bar, còn căn dặn người giữ cửa đem xe dừng ở chỗ khuất, anh rất lâu không tới loại địa phương này rồi, đối với với anh kiểu người đàn ông đã kết hôn mà nói, không mang theo vợ của mình tới, chẳng khác gì là mang mục đích không chính đáng. Nếu không phải Kính Thiếu Khanh hẹn nơi này, đánh chết anh cũng sẽ không đến.
Tìm tới chỗ hàng ghé dài Kính Thiếu Khanh, anh nhíu mày hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt không ở trong nhà bồi vợ con, tới tìm tôi đến nơi này làm gì? Cậu sẽ không phạm vào bệnh cũ nữa đi?”
Kính Thiếu Khanh “ha ha” cười ra tiếng: “Cậu nhìn thấy tôi gọi em gái bồi rượu nào sao? Làm sao lại phạm vào bệnh cũ được? Cũng chỉ là đơn thuần muốn thư giãn một tí, uống chút rượu, ngoại trừ cậu, tôi không biết nên tìm ai uống với tôi, tên Lâm Táp kia mất quá sớm rồi, thế gian khó khăn này, còn phải để chúng ta thay cậu ấy đi một đoạn.”
Mục Đình Sâm ngồi xuống, rót cho mình chén rượu: “Nói đi, Trần Mộng Dao làm gì cậu rồi? Cô ấy sẽ thả một mình cậu tới chỗ như thế này?”
Trang nguồn như trêи hình sẽ rất háo hức khí có nhiều bạn vào đọc, mong các bạn hiểu và chịu khó tìm trang nguồn nhé!”
Kính Thiếu Khanh dựa lưng vào trêи ghế sa lon thở dài: “Tôi vẫn là cảm thấy cuộc sống không có con cái rất tốt, đừng cảm thấy ý nghĩ này của tôi là hỗn đản, tôi thật sự có chút chịu không được trong nhà có thêm một oắt con, mỗi ngày không phân biệt ngày ngày đêm đêm oa oa khóc, làm cho người khác ngủ không được. Tôi sắp suy nhược thần kinh luôn rồi, ngược lại là Trần Mộng Dao đối với oắt con rất có kiên nhẫn, chỉ là bị oắt con ảnh hưởng đến tâm tình tiêu cực đều trút ở trêи người tôi, đem tất cả không kiên nhẫn đều để cho tôi, tôi rất là vô tội có được không? Thời điểm cậu vừa làm bố có gặp phiền phức như vậy không?”
Mục Đình Sâm nghĩ nghĩ, nói: “Vẫn tốt đi, con trai tôi cũng không phải loại đặc biệt quậy phá, càng lớn càng hiểu chuyện, nhịn một chút đi, qua mấy tháng nữa lớn lên một chút liền tốt.
Cũng khó trách, cậu thoải mái đã quen, bởi vì thích Trần Mộng Dao mới kết hôn, thế giới hai người cậu có thể tiếp nhận, đột nhiên có thêm một đứa trẻ, cậu cảm thấy sốc đều là bình thường. Thực sự không được cho thì để mẹ cậu nuôi đi, bà ấy không đồng ý sao?”
Kính Thiếu Khanh lắc đầu: “Không có, nghe nói hiện tại Diệp gia vẫn là ông già kia trông coi, từ lúc Diệp Quân Tước xảy ra tai nạn xe cộ ông già kialiền một lần nữa tiếp thủ, hiện tại cũng không có để Diệp Quân Tước khôi phục thực quyền, đoán chừng là Diệp lão gia gia muốn hạ uy Diệp Quân Tước, để cậu ta ngoan ngoãn nghe lời. Cộng thêm chân tổn thương vẫn chưa bình phục tốt, cậu ta đoán chừng cũng không tạo nỏi sóng gió gì.”
“Khúc Thanh Ca không phải đang mang thai sao? Tôi đoán Diệp lão gia sẽ chờ đến Khúc Thanh Ca sinh xong đứa trẻ mới buông tay, khi đó chân Diệp Quân Tước cũng đỡ hơn nhiều rồi, lão già muốn quản cũng không quản được. Dù sao hiện tại Trần Mộng Dao cũng ở trong nhà chăm đứa trẻ, không nói đến tiếp tục công việc, mỗi ngày ở cùng tôi, mẹ và đứa nhỏ, căn bản không có rảnh tiếp xúc với Diệp Quân Tước, hiện tại tôi còn có thể yên tâm tạm thời. Có thể giấu nhát thời thì nhát thời đi, còn có thể làm sao đây?”
Đột nhiên, một người mặc bộ đồ “Thỏ thiếu nữ” Bưng rượu đi tới: “Tiên sinh, rượu của ngài.”
Kính Thiếu Khanh theo quán tính hướng mắt đánh giá người trước mắt, nhìn vóc dáng rất khá, còn lộ ra một vòng cười tà.
Mục Đình Sâm lại nhíu mày: “Tự Như Linh, cô làm việc cũng khá toàn diện đấy.”
Thân thể “Thỏ thiếu nữ” có chút cứng đờ: “Mục tổng…” Cô ta rõ ràng đeo mặt nạ, mặc dù chỉ che xung quanh phần mắt, nhưng tia sáng chẳng phải sáng tỏ, theo lý thuyết không nên vừa nhìn chút đã bị nhận ra, lại còn là bị Mục Đình Sâm nhìn thấu, vừa rồi lúc vào cúi đầu lấy rượu, không nhìn thấy người trêи ghế dài là ai, trong lúc nhất thời cô ta có chút xấu hỗ.
Nghe được cái tên này, Kính Thiếu Khanh cảm thấy quen tai, suy tư hai giây, nghĩ tới: “Trêи yến hội lần trước? Tôi thuê cô làm bạn đi cùng, không phải cô làm ở công ty Đình Sâm sao?
Sau khi tan làm còn ra sức như thế? Nếu đã quen biết, ngồi xuống uống một chén đi.”