Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều



Thời điểm Lâm quản gia tìm cô lần nữa, cô mới giật giật cơ thể, bởi vì duy trì một tư thế quá lâu, thân thể cứng ngắc quá mức, truyền đến cảm giác khó chịu nghiêm trọng, nhưng mà so với đau đón trong lòng, không tính là gì.

Cô hít sâu một hơi, ép buộc bản thân tỉnh táo lại: “Chú Lâm, chú dẫn người đi giúp đỡ công việc tìm kiếm, chuyện của công ty, cháu sẽ xử lý.

Nhớ kỹ, tin tức nhất định không thể truyền đi, mặc kệ bên ngoài có tin đồn thế nào, cũng không thể thừa nhận Mục Đình Sâm bị hại.”
Lâm quản gia nhẹ gật đầu: “Được, tôi lập tức đi làm.”
Ôn Ngôn giống như là mát hồn, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, cô ngồi ở trước gương trang điểm xong, xác nhận sắc mặt không có lộ ra thần sắc quá kém, mới thay xong quần áo đi ra ngoài.

Đầu tiên cô bảo Trần Nặc lái xe đưa cô đến công ty từ chức, không nói lý do, qaunr lý Nghiêm thử dò hời mấy lần, cô không trả lời, cũng thôi.


Ra khỏi công ty, cô không lập tức đến Mục thị, mà là đến trang viên Diệp gia.

Tối hôm qua quá đột ngột, cô không thăm dò được nhiều phản ứng của Diệp Quân Tước, trận tai nạn này, theo Diệp Quân Tước mà nói, anh là người duy nhất sống sót, như vậy không biết sự thật thế nào, cũng chỉ có thể nghe anh nói, cô muốn biết rõ ràng, trận tai nạn này đến cùng là Diệp Quân Tước đạo diễn, hay là thật sự có khác người khác.

Đến cổng trang viên Diệp gia, Trần Nặc có chút lo lắng hỏi: “Phu nhân, nếu thật sự là Diệp Quân Tước hại thiếu gia, vậy bây giờ cô đến tìm cậu ta không phải là chui đầu vào lưới sao?”
Khóe môi Ôn Ngôn gợi lên một vòng cười tái nhọt: “Mục Đình Sâm rất có thể không về được, anh ấy cũng chết rồi, tôi còn sợ cái gì? Tôi muốn biết rõ ràng, đến cùng là do ai làm, tôi không thể để anh ấy… Chết không rõ ràng.

Không cần lo lắng cho tôi, anh ở đây đợi đi.”
Đi vào trang viên Diệp gia, Khúc Thanh Ca ra đón: “Ôn Ngôn, sao cô lại đột nhiên tới đây? Tối hôm qua sau khi Quân Tước liền phát sốt, đến bây giờ còn chưa đỡ, đang ngủ nữa, tôi bảo anh ấy đến bệnh viện anh ấy cũng không đi.

Không phải anh ấy cùng anh trai… qa biển sao? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ôn Ngôn nói: “Tôi có việc muốn nói với anh ta, anh ta phát sốt cũng không sao, chỉ cần đầu óc vẫn là thanh tỉnh là được rồi.

Cô dẫn tôi lên đi, làm phiền rồi.”
Khúc Thanh Ca không có hỏi nhiều, đưa cô dẫn tới trước cửa phòng Diệp Quân Tước: “Tôi không vào, cô vào nói chuyện với anh ấy đi, tôi đi cho con uống sữa.”
Ôn Ngôn gật đầu, đầy cửa đi vào.

Diệp Quân Tước đang ngủ ở trên giường, cô đi lên phía trước đưa tay đẩy hắn: “Diệp Quân Tước, tỉnh lại.”
Diệp Quân Tước mơ mơ màng màng mở mắt ra, trông thấy là cô, ráng chống tay ngồi dậy: “Chị dâu…”
Cô không để ý xưng hô của anh, đây là lần đầu, từ nội tâm anh gọi ra một tiếng “chị dâu”, đêm qua, cũng gọi Mục Đình Sâm là “anh trai”, có thể chính vì thái độ của anh, cho nên cô mới không nghi ngờ anh.


Cô đứng ở trước giường nhìn anh: “Thanh Ca nói anh phát sốt còn không muốn đi viện, vì sao? Anh nên bảo dưỡng thân thể tốt lên, thế này mới có thể tiếp quản Mục thị.”
Diệp Quân Tước nhíu mày: “Cô đang nói cái gì?”
Vẻ mặt cô thành thật nói: “Mục Đình Sâm không về được đúng không? Trừ anh ấy ra, cũng chỉ có anh có tư cách tiếp quản Mục thị, Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ, tôi là một người con gái, sao có thể chống đỡ được?”
Diệp Quân Tước hồi tưởng lại cơn ác mộng kia, con ngươi đã mắt đi sự lạnh lùng ngày xưa: “Cô có thể, cô theo anh ấy lâu như vậy, có bản lĩnh tiếp quản Mục thị, có tư cách hơn, chờ Tiểu Đoàn Tử lớn lên là được.

Tôi sẽ không nhận quản Mục thị, tôi không phải Triển Trì, càng không phải là Mục Đình Diệp(“), tôi là Diệp Quân Tước.

Nếu như cô là vì chuyện này tới tìm tôi, vậy thì không cần nói gì, tôi sẽ không đồng ý.

Lúc mới bắt đầu có thể cô sẽ cảm thấy khó khăn, tôi sẽ giúp cô, chỉ cần tôi có thể giúp, cứ nói, là tôi nợ Mục Đình Sâm, tôi nợ anh ấymột mạng…”
(*) Tên họ Mục của Triển Trì.

Ôn Ngôn hỏi: “Không phải trước đây anh muốn thay thế Mục Đình Sâm sao? Vì sao cơ hội bày trước mặt anh, anh lại không chịu tiếp nhận? Bây giờ là danh chính ngôn thuận, không có ai nói anh không đúng.

Anh đánh giá cao tôi rồi, tôi cũng không nắm chắc có thể quản lý tốt Mục thị hay không?”
Diệp Quân Tước vẫn là cự tuyệt: “Tôi sẽ không đồng ý, cũng không có khả năng đồng ý.”
Trong lòng Ôn Ngôn nắm chắc, chẳng qua cô chỉ là thăm dò thôi, nếu Diệp Quân Tước đồng ý tiếp quản Mục thị, chuyện Mục Đình Sâm chết và anh liền có liên quan.

Ngược lại, nếu anh không đồng ý, vậy chuyện hôm qua anh nói, đều là thật, người hại chết Mục Đình Sâm, là một người khác.

Cô nhẹ nhàng thở ra: “Anh nghỉ ngơi thật tốt trước đi, tôi sẽ thử tiếp quản Mục thị, sau này khẳng định là sẽ có chuyện cần anh giúp đỡ, anh mau khỏe lên đi.


Bây giờ, tôi cũng chỉ có thể tin tưởng một người họ Mục là anh.”
Diệp Quân Tước trịnh trọng gật đầu: “Được… cô không trách tôi sao? Coi như không có chuyện lần này, những chuyện lúc trước tôi đã làm… không phải cô nên hận tôi sao?”
Ôn Ngôn cười khổ nói: “Đổi thành tôi là anh, tôi có thể sẽ càng cực đoan hơn anh, con người vốn chính là nhiều mặt tính cách, có tốt có xấu, lúc trước anh xấu, không nhát định bây giờ cũng xấu, nhiều khi, con người có thể lớn lên trong nháy mắt, có thể phân rõ phải trái đúng sao, anh cũng không phải tên cố chấp trước kia nữa.”
Đi ra từ trang viên Diệp gia, Ôn Ngôn giữ vững tinh thần, bảo Trần Nặc lái xe đến công ty.

Cô không có kinh nghiệm quản lý công ty, đương nhiên là càng sớm tiếp nhận càng tốt, công ty Mục thị lớn như vậy, cô cần tốn hao rất nhiều sứclực mới có thể ngạnh kháng xuống, thế này, cô đến thời gian đau thương cũng không có.

Mục thị là Mục Đình Sâm để lại, cô không thể nhìn Mục thị cứ như vậy theo anh đổ xuống, cô chỉ có thể cắn răng gượng chông đỡ.

Đi vào văn phòng Mục Đình Sâm, trong không khí còn phảng phát lưu lại mùi hương của anh, ngồi ở ghế làm việc lúc bình thường của anh, cô học bộ dáng của anh lật tài liệu ra, bỗng nhiên, phảng phất giống như anh đang ở bên cạnh, nhưng khi cô ngẳắng đầu lên, không kịp bắt giữ thân ảnh của anh, đáy lòng lại là một trận đau đớn vô cùng, cô muốn không kiêng kị gì khóc lớn một trận, nhưng cô không thể, cô đến giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, đợi đến khi cô có thể hoàn toàn chống đỡ Mục thị, tin tức Mục Đình Sâm tử vong mới có thể công bố, không thể một mực giấu diếm, bắt luận như thế nào cũng không gạt được.

Thời điểm Đới Duy tiến đến hỏi thăm cô uống chút gì không, thuận miệng hỏi: “Phu nhân, bao giờ Mục tổng trở về? Sao hôm nay cô lại đến công ty một mình thế?”
Ôn Ngôn cúi thấp đầu, tận lực dùng ngữ điệu không mang theo cảm xúc nói: “Anh ấy có chút chuyện cần làm, trong thời gian không về được, đợt này tôi thay anh ấy xử lý chuyện của công ty đã, tôi không hiểu nhiều, kinh nghiệm của anh nhiều hơn tôi, làm phiền giúp đỡ tôi nhiều một chút.”
Đới Duy cũng không nghĩ nhiều, ngâm cho cô một chén hồng trà: “Cô cũng uống cái này đi, Mục tổng rất thích uống cái này.

Yên tâm, có gì cần tôi, cứ việc thông báo một tiếng, tôi ở ngay bên ngoài, giờ không quấy rầy cô nữa.”.


Nhấn Mở Bình Luận