Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Ôn Ngôn có chút xấu hỏ: “Cái kia… Anh ấy không đến, xin nghỉ phép vài ngày, hôm nay chồng tôi đều là tự lái xe ra ngoài.”
Chuyện của người khác Ôn Ngôn thật không muốn hỏi nhiều, cho cũng không hỏi, nhưng là người con gái kia cứ có lòng kể khổ: “Trong lòng anh ấy tôi không đáng cái giá kia sao? Tiền lương cao của anh ấy như vậy, nhiều năm cũng tích được không ít, tôi đòi sính lễ cao một chút thì đã sao? Sau này sinh sống cùng anh ấy, cha mẹ tôi nuôi tôi hơn hai mươi năm, lấy chút tiền thì đã thế nào?”
Ôn Ngôn xấu hỗ cười cười: “Đúng là không quá đáng, sính lễ cũng chỉ là một tập tục mà thôi, làm có lệ là được, hợp lý chút là được.

Cô gái, cô còn yêu cầu cái gì chứ?”
Người con gái kia vậy mà nghiêm túc tính toán trên đầu ngón tay: “Một căn nhà ở Đề Đô là được, hai phòng là đủ rồi, phòng cưới mà, không có nhà làm sao mà kết hôn? Xe thì trên dưới bốn mươi vạn là được rồi, sính lễ lúc đính hôn mười vạn, lúc kết hôn năm mươi vạn, hôn lễ phải tổ chức ở nhà hàng cao cấp.

Yêu cầu tôi chỉ có thể, rất quá đáng sao?”
Ôn Ngôn ăn ngay nói thật: “Đúng, rất quá đáng.”
Người con gái giật mình: “Cái gì? Rất quá đáng?! Quá đáng chỗ nào? Người theo đuổi tôi rất nhiều, điều kiện tốt hơn anh ấy cũng thôi đi, tôi không thể ủy khuất mà gả cho anh ấy được!”

Ôn Ngôn đánh giá người con gái một lát, dáng dấp đúng thật là có chút nhan sắc, cũng biết cách ăn mặc trang điểm, khóc lên càng là lê hoa đái vũ, nhưng những yêu cầu này, đối với người bình thường mà nói thật sự rất quá đáng: “Cô biết ở trong Đề Đô giá nhà bao nhiêu không? Xe thì không phải vấn đề lớn, đính hôn, kết hôn còn muốn sáu mươi vạn sính lễ, còn phải tổ chức hôn lễ ở khách sạn cao cấp, những điều kiện này, đừng nói là Trần Nặc đến Đề Đô dốc sức làm việc, đến người bản địa bình thường, cũng làm không được.

Anh ấy đúng là làm việc ở thành phố lớn, tiền lương cũng cũng không tệ, nhưng anh ấy cũng phải ăn cơm, tiền tích trữ nhiều năm như vậy còn không đủ để kết hôn.

Không, là căn bản không đủ để trả tất cả tiền mua nhà.

Cô gái, cô đồng ý cùng anh ấy mua nhà trả góp, sau khi kết hôn cùng nhau trả nợ được không?”
Người con gái không hề nghĩ ngợi, quả quyết đáp: “Không đồng ý, mua nhà là chuyện của anh ấy, là thành ý của anh ấy, đàn ông không có nhà không xứng để kết hôn.”
Nếu không phải người trước mắt là bạn gái Trần Nặc, Ôn Ngôn thật sự sẽ nhịn không được mắng chửi người.

Con gái hám tiền ở đâu cũng có, không phải ở thành phố lớn nhiều, ở quê nhà ít, đây là một chuyện xác suất.

Dạng người nhỏ nhen này, trách không được Trần Nặc lại trực tiếp quay đầu rời đi.

Những điều kiện này đổi lại là nhà gái khẳng định cũng không làm được, vậy tại sao còn dồn ép không tha người ta?
Ôn Ngôn nhẫn nại nói: ‘Nếu anh ấy không có nhiều tiền như vậy, vay tiền kết hôn, thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô, cho cô đủ mặt mũi, số tiền kia sau khi kết hôn cô có đồng ý cùng trả nợ với anh ấy không? Cô gái, suy nghĩ kỹ một chút, cô kết hôn tìm bạn đời, không phải là bán mình đi Người con gái kiêu ngạo nói: “Khẳng định là anh ấy có đủ tiền!
Hơn nữa, nợ trước hôn nhân, dựa vào cái gì mà bắt tôi cùng trả với anh ấy? Anh ấy thật sự không ở đây sao? Cô không lừa tôi chứ?”
Ôn Ngôn bắt lực rồi, kiểu người này có nói nữa cũng không thông.

Nếu như cô còn biểu hiện là người rất dễ nói chuyện, thì cô gái kia là xem nhẹ người khác, cô ho nhẹ hai tiếng, vịn lên giá đỡ: “Cô gái, cô biết đây là đâu không? Nơi này là Mục gia, Trần Nặc chỉ là tài xế cho nhà tôi thôi, cô cứ chạy đến nhà sếp anh ấy náo loạn như thế, không sợ anh ấy mắt việc sao?”
Người con gái một chép miệng: “Tôi mặc kệ, nếu anh ấy không tới tìm tôi, tôi cứ ở đây đợi anh ấy!”

Ôn Ngôn không để ý tới người con gái kia nữa, đi đến một bên gọi điện thoại cho Trần Nặc: “Bạn gái của anh đang ở nhà tôi, trở về xử lý một chút.”
Trần Nặc nghe xong trực tiếp tức giận: “Cái gì?! Tôi tới ngay!”
Kỳ thật Trần Nặc đã trở về, chỉ là không có lập tức làm việc mà thôi, đến rất nhanh, tầm khoảng nửa tiếng sau đã đến rồi.

Anh đi vào trán đầy là mồ hôi, chất vấn người con gái: “Cô đến đây làm cái gì?!”
Người con gái hừ một tiếng: “Em biết ngay là tới đây có thể tìm được anh, không phải anh trốn tránh không gặp em sao? Có giỏi thì đừng đến! Em chỉ hỏi anh, hôn sự này còn làm nữa không?”
Trần Nặc trầm mặc nhìn người con gái mấy giây, nói: “Không làm.”
Người con gái khẽ giật mình, lập tức nhào tới vừa nắt vừa ï đánh Trần Nặc, Trần Nặc nhịn một lúc sau mới bắt lấy hai tay của cô ta: “Ngại quá, hôn sự này tôi không làm nữa.

Nếu cô không chạy đến nơi này náo loạn, chúng ta còn có khả năng, bây giò, không cần thiết.

Yêu cầu của cô tôi không làm được, tôi đồng ý dốc hét tất cả, nhưng không đồng ý mắc nợ vì cô, bởi vì từ trước đến giờ em cũng chưa từng suy nghĩ cho anh.

Nhà anh có thể mua, xe anh có, đều có thể viết thêm tên em, nhưng yêu cầu khác, không thể đồng ý cũng đừng nói, lòng nhẫn nại của anh với em đã dùng hết rồi.”
Người con gái quát ầm lên: “Anh cho là anh là ai? Rất đáng gờm sao? Không phải cũng chỉ là tên lái xe sao? Về nhà tôi còn ngại nói cho người khác biết anh làm công việc gì, không phải cũng chỉ giống một con chó lái xe cho người ta thôi sao? Anh có gì để lên mặt với tôi?!”
Má Lưu ôm Tiểu Đoàn Tử nhìn ở một bên, không dám lên tiếng, lúc này bọn họ lên tiếng sẽ chỉ làm Trần Nặc xấu hỏ.

Ôn Ngôn khoanh tay đứng ở một bên, làm người đứng xem, trận hài kịch này cô cũng nhìn rõ đúng sai.

Trần Nặc tức giận đến đỏ hết cả mặt: “Hóa ra cô nghĩ về tôi như vậy, vậy không phải càng dễ bàn hơn sao? Bây giò mời cô rời khỏi đây, chúng ta chính thức chia tay.”
Người con gái không buông tha: “Anh nói chia tay thì chia tay?

Ở quê mọi người đều biết tôi ở Đế Đô sống với anh lâu như vậy, mặt mũi của tôi để ở đâu? Chia tay cũng được thôi, đưa tôi phí chia tay, hai mươi vạn!”
Trần Nặc bị chọc giận quá mà cười lên: “Tôi không nghe lầm chứ? Vậy sao cô không nói cho người ở quê là đến đầu ngón tay tôi cũng chưa động vào cô? Thời gian dài như vậy cô đều là ăn của tôi, uống của tôi, tận tới bây giờ cũng chưa từng giặt một bộ đồ nào cho tôi, chưa từng nấu một bữa ăn nào, mỗi ngày ở trong nhà ngoại trừ đi ngủ thì là ăn uống xem phim, cô ở nhà của chính mình còn chưa thể sống thỏa mái như thế đi?
Đòi phí chia tay, cũng là tôi đòi cô mới đúng.

Tôi nuôi con gái giúp cha mẹ cô lâu như vậy, tôi còn chưa nói gì đâu, cô đúng là người mặt dày nhất tôi từng gặp!”
Ôn Ngôn thở dài, Trần Nặc nghe thấy được, xem là Ôn Ngôn không vui, vẻ mặt áy náy: “Thật xin lỗi, phu nhân, gây rắc rối cho cô rồi.”
Ôn Ngôn còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy người con gái hừ một tiếng, đáy mắt đều là xem thường với Trần Nặc.

Nếu đã không thành, sao còn phải ủy khuất bản thân chứ? Ôn Ngôn vẫn luôn xem Trần Nặc gần như người nhà, sao có thể nhìn Trần Nặc chịu ủy khuất như vậy? Cô nói: “Trần Nặc, không có gì cần xin lỗi, chúng ta đều là người một nhà, không nói hai lời.

Người con gái này không với anh, phía chia tay không cần thiết, bỏ đi.

Chúng ta lại tìm người khác, phòng cưới đưa, ở trong Đề Đô, tùy anh chọn, xe thì… một trăm vạn trở lên, coi như là quà kết hôn, còn lại phải xem thành ý của anh rồi.

Hôm nay tôi nói ra lời này, nói được thì làm được.”
Những điều kiện này đều là ước mơ của người con gái kia, bây giờ Ôn Ngôn tự mình hứa hẹn, người con gái liền gấp gáp: “Tôi không chia tay, tôi có chết cũng không chia tay!”.


Nhấn Mở Bình Luận