Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hôm sau, có thêm một người cùng đi đến công ty.

An Tuyết Ly nói muốn đến công ty của Mục Đình Sâm ứng tuyển, theo quá trình bình thường vào công ty, tuyệt đối không đi cửa sau, chuyện này với việc Ôn Ngôn đề xuất cho Từ Dương Dương một chức vị hoàn toàn tương phản.

Lúc này Ôn Ngôn mới biết được, người dì nhỏ xinh đẹp này, còn bản lĩnh khác thường, người ta trình độ cao, kiến thức rộng, từng làm không ít phương diện, đại bộ phận chức vị ở Mục thị bà ấy đều có thể nhẹ nhõm đảm nhiệm, căn bản không cần đến cửa sau.

Một ngày này, trên dưới Mục thị trên dưới đều bàn luận, bên người Mục Đình Sâm đột nhiên có thêm một người con gái, còn là đích thân đưa đón.


Đến Đường xán cũng nhịn không được hỏi Ôn Ngôn: “Người con gái kia là ai vậy? Sao cô có thể bình tĩnh như: thế chứ? Không có một chút cảm giác nguy cơ sao?”
Ôn Ngôn ngòi trên ghế làm việc nghiêng chân không mặn không nhạt nói: “Đó là dì nhỏ của anh ấy, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, thực tế là đã bốn mươi năm rồi, tôi có thể có cảm giác nguy cơ gì chứ? Vẻ ngoài với mẹ anh ấy như một khuôn đúc ra, tôi có thể nghĩ lung tung cái gì chứ?
Đường Xán “ha ha” cười ra tiếng: “Mẹ nó chứ tôi thật sự không nhìn ra cô ta lớn tuổi như thế rồi, đều nói cái tuổi đuổi xuân đi, là trừ cô ta ra sao? Nếu không thì chính là làm đẹp không ít, kéo da gì đó, người có tiền đều làm như vậy, sau này trên mặt tôi có nếp nhăn, tôi cũng đi làm như TH Ngày thứ hai An Tuyết Ly liền đến công ty đi làm bình thường, đương nhiên mỗi ngày là cùng Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn đến, dù sao cũng tiện đường, không đáng ai đi đường nấy, lúc trước đều là Trần Nặc lái xe, Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn ngồi ở ghế sau, hiện tại biến thành Mục Đình Sâm ngồi ghế cạnh tài xé, Ôn Ngôn và An Tuyết Ly ngồi ở ghế sau.

An Tuyết Ly đảm nhiệm bộ tổng thanh tra ở Mục thị, công ty phạm vi lớn, không cùng tầng lầu với Ôn Ngôn, chỉ có thời điểm tối về nhà, mới tụ cùng một chỗ, kỳ thật mà nói đối với Ôn Ngôn ảnh hưởng cũng không lớn, chỉ là An Tuyết Ly quá thân cận với Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử đến mức cô có cảm giác bị xa lánh.

Cuối tuần, Ôn Ngôn mang theo Tiểu Đoàn Tử ra ngoài tìm Trần Mộng Dao ăn cơm, thời điểm hai người trò chuyện ở tiệm lẫu của Hứa Vinh Hoài nhắc đến An Tuyết Ly, thần sắc Trần Mộng Dao quái đản nói: “Trong lòng cậu khẳng định có chút cảm giác không thoải mái, mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp xinh đẹp, xuất hiện ở bên cạnh người đàn ông của mình, cho dù là họ hàng, cũng sẽ khó chịu, đây là thiên tính của phụ nữ.

Huống chỉ nghe cậu nói, dì nhỏ của anh ấy còn “dính” anh ấy như vậy, đến Tiểu Đoàn Tử cậu cũng không giữ được, đổi là mình mình cũng khó chịu, dù sao một cái đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ quấy rối cuộc sống của cậu, đừng nói là dì nhỏ của Mục Đình Sâm, xem như mẹ ruột, không thoải mái cũng không có gì lạ đi? Mình có thể hiểu được cảm giác của cậu, lúc trước trong cuộc sống của hai người không có người ngoài xuất hiện, sẽ rất không quen.”
Ôn Ngôn có chút phiền muộn: “Nhưng người ta dù sao cũng là dì ruột của anh ấy, mình có tư cách gì không thoải mái? Mình sống cùng Mục Đình Sâm nhiều năm như vậy, đột nhiên xuất hiện thêm một dì nhỏ, đúng là không quen, nhưng cũng chỉ có thể chằm chậm quen thuộc.

Sau này bà ấy chuyển ra ngoài là được rồi, nhưng mà trước mắt bà ấy sẽ không đi.”
Nồi lầu còn chưa ăn xong, Kính Thiếu Khanh liền gọi điện thoại tìm Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao bị thúc không chịu được, vô cùng lo lắng cấp tốc ăn xong liền chạy.


Cô hiện tại là đối tượng bảo hộ của cả nhà, Kính Thiếu Khanh chỉ sợ không nhìn cô một cái cô liền chạy đi ăn đồ bậy bạ.

Lúc Ôn Ngôn mang theo Tiểu Đoàn Tử đang định trở về, An Tuyết Ly đột nhiên gọi điện thoại tới: “Cô đang ở bên ngoài đúng không? Muốn đi làm đẹp chung không?”
Đây là lần đầu tiên An Tuyết Ly chủ động mời cô, cô nghĩ đến đây là một cơ hội tốt tìm hiểu thân quan với nhau, liền không cự tuyệt: “Được ạ, thế nhưng Tiểu Đoàn Tử đang đi cùng cháu, không tiện lắm nhỉ? Để cháu mang Tiểu Đoàn Tử về nhà trước đã?”
An Tuyết Ly nói: “Không cần, tôi bảo Trần Nặc lái xe đưa dì đến thẩm mỹ viện, chờ chút nữa bảo cậu ấy đưa Tiểu Đoàn Tử đi chơi ở phụ cận là được rồi, làm mặt cũng không tốn bao lâu, tôi gửi địa chỉ cho cô, cô bắt xe đến đi.”
Sau khi điện thoại cúp máy, rất nhanh Ôn Ngôn nhận được địa chỉ An Tuyết Ly gửi tới, là một thẳm mỹ viện lớn ở Đề Đô, đối với người không hay bảo dưỡng như cô mà nói, địa phương như vậy tương đối lạ lẫm, nói đơn giản là, số lần cô đến thầm mỹ viện đếm trên đầu ngón tay.

Đến lúc đó, Trần Nặc mang Tiểu Đoàn Tử đi, sau khi An Tuyết Ly về nước lần đầu tiên tới thẩm mỹ viện, xe nhẹ đường quen làm thẻ, xem ra trước kia ở nước ngoài cũng bảo dưỡng không ít.

Tiến vào phòng riêng, An Tuyết Ly đột nhiên nhíu nhíu mày: “Trưa nay cô ăn lẫu sao? Mùi có chút nặng.”


Giống như là nghe thấy trong đầu cô đang suy nghĩ gì, An Tuyết Ly thản nhiên nói: “Không phải Đình Sâm nói cho tôi biết, tự tôi đoán ra, lúc mẹ nó mắt, sau khi tôi nhận được tin tức liền đoán ra, vốn chính là chuyện tất nhiên.”
Chuyện tắt nhiên? Vì sao lại trở thành tất nhiên? Ôn Ngôn không hiểu, tình huống không đúng, cô cũng không tiện hỏi kỹ.


Sau khi đi từ thẩm mỹ viện ra, An Tuyết Ly đột nhiên nhìn chằm chằm Ôn Ngôn nói: “Tôi không tin trong lòng cô không hận Đình Sâm, đã hận, làm sao có thể yên ổn ở chung rồi sinh con?”
Ôn Ngôn đang muốn nói chuyện, Trần Nặc ôm Tiểu Đoàn Tử trở về, lập tức một đoàn người liền lên xe, mặt ngoài nhìn qua bình an vô sự, nhưng trong lòng Ôn Ngôn lại giống như chôn xuống một hạt giống, đang tùy ý mọc rễ nảy mầm.

An Tuyết Ly là hoài nghi cô ở cạnh Mục Đình Sâm có ráp tâm không tốt sao? Không phải lần đầu tiên có người hoài nghỉ như thế, nếu như là người không liên quan, cô không cần để ý, nhưng mà người này lại là dì nhỏ của Mục Đình Sâm.

Trở lại Mục trạch, An Tuyết Ly liền bế Tiểu Đoàn Tử gọi Mục Đình Sâm vào thư phòng, nói là nói chuyện của công ty.

Ôn Ngôn một mình ở phòng khách, giống như là người ngoài cuộc.

Buổi tối lúc đi ngủ, chỉ có cô và Mục Đình Sâm, cô mới thận trọng nói: “Em cảm thấy… dì nhỏ của anh không thích em.”.


Nhấn Mở Bình Luận