Ôn Ngôn mang theo Tiểu Đoàn Tử xuống lầu ăn sáng, má Lưu ngờ vực hỏi: “Mới sáng sớm, trên lầu có chuyện gì thế? “Tổ tông sống” kia lại bắt đầu náo loạn rồi? Thật sự là một giây cũng không an bình được, sao thiếu gia trước đây có thể nhẫn lại được thế chứ? Nhiều ngày như vậy, chắc là cũng sắp không nhịn được nữa rồi.”
Ôn Ngôn miễn cưỡng giật giật khóe môi: “Không có gì đâu, má Lưu má đi làm việc đi thôi, con chăm sóc Tiểu Đoàn Tử ăn cơm là được.
Chuyện trên lầu không cần để ý đến, có lẽ trong nhà cũng sắp được yên tĩnh rồi.”
Đến khi Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử cơm nước xong xuôi, trên lầu vẫn chưa xong.
Mục Đình Sâm tức giận đến nỗi cơ thể khẽ run lên: “Vì sao dì lại làm như vậy?! Cháu vẫn luôn kính trọng dì, tin tưởng dì như vậy, chính dì tự nghĩ xem mình đã làm những gì!
Chèn ép người phụ nữ của cháu, còn làm ra chuyện như vậy, dì trở về là vì cái gì? Vì để cho tất cả mọi người không được yên ổn sao?”
An Tuyết Ly ngồi ở mép giường đau khổ gào thét: “Đừng hỏi nữa! Là dì làm, dì thừa nhận, được chưa? Dì chỉ muốn ở lại bên cạnh cháu mà thôi, dì sợ Ôn Ngôn sẽ đuổi dì đi, dì chỉ muốn ở lại thôi!”
Mục Đình Sâm có chút ngẳng đầu lên, hít sâu một hơi: “Rốt cuộc dì có bao nhiêu bí mật giấu cháu?”
Ánh mắt An Tuyết Ly né tránh, không chịu trả lời.
Mục Đình Sâm sớm biết sẽ như thế: “Dì không nói thì bỏ đi, cháu chịu đủ rồi, tình trạng tinh thần dì thật tự quá tệ, dì đi tiếp nhận trị liệu đi, cháu sẽ liên hệ tốt, hôm nay dì đi đi.”
An Tuyết Ly sợ, muốn đứng dậy, lập tức ngã nhào trên đất.
Mục Đình Sâm theo bản năng giơ tay lên muốn đỡ, lại nhịn được, đứng thẳng không nhúc nhích.
An Tuyết Ly ngồi quỳ chân trên mặt đất khóc lóc khẩn cầu: “Đừng đưa dì vào bệnh viện tâm thần, dì không có bệnh, tất cả mọi thứ dì làm đều là vì cháu… đều là vì cháu… Vì sao cháu không chịu hiểu? Cháu không thể giữ Ôn Ngôn ở bên cạnh, cô ta không thật sự yêu cháu đâu, cháu sẽ chết trên tay của cô ta mát! Nếu dì đi, nó sẽ được như ý nguyện mắt!”
Mục Đình Sâm không muốn nghe lời nói xáu Ôn Ngôn nữa, không quay đầu lại quay người rời đi.
Thấy anh xuống lầu, Ôn Ngôn tiến lên đón hỏi: “Sao rồi?”
Anh nhíu chặt lông mày: “Còn có thể làm sao? Để bà ấy đi trị liệu đi, vấn đề phương diện tinh thần quá nghiêm trọng.
Anh sẽ liên hệ người đến đón bà ấy, anh đi công ty trước, nếu em cảm thấy phiền, em cũng ra ngoài đi một chút đi, chờ bà ấy đi rồi em lại quay lại.
Ôn Ngôn còn chưa kịp nói chuyện anh đã đi thẳng về phía cửa chính rồi.
Nghe thấy âm thanh xe của anh rời khỏi Mục Trạch, An Tuyết Ly giãy dụa đi xuống lầu: “Đình Sâm! Đình Sâm cháu trở về nhanh!”
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử trốn ở phòng khách, sợ An Tuyết Ly nổi điên, mặc dù cô đã trách đi, sau khi An Tuyết Ly xác nhận Mục Đình Sâm sẽ không trở về, vẫn đêm hết mọi chuyện tính lên đầu cô, cầm gậy tiếng về phòng khachschir và cô mà mắng: “Đều do cô! Cô là một tai họa!.
truyện kiếm hiệp hay
Đừng cho là tôi không biết cô muốn làm cái gì, đuổi tôi đi xong rồi muốn làm gì thì làm Đình Sâm sao? Người hại chết bố cô cũng không phải nó, nó nuôi cô lớn như thế, nó không nợ cô cái gì cả! Đừng mong làm gì được nó!”
Ôn Ngôn đang muốn cãi lại, nhưng lại cảm thấy tranh luận cùng một người tinh thần có vấn đề ngang với đàn gảy tai trâu, những chuyện này cô đã sớm giải thích rồi, hiển nhiên An Tuyết Ly không nghe lọt, vậy thì kệ đi.
Hơn mười giờ, người của bệnh viện tâm thần đến, cảm xúc An Tuyết Ly vốn đang kích động, liều mạng giãy dụa, cuối cùng bị tiêm một cái mới yên tĩnh xuống.
Tràng diện này làm Tiểu Đoàn Tử dọa đến gương mặt trắng bệch, không dám lên tiếng, Ôn Ngôn ôm nó trấn an một hồi lâu mới tốt lên được.
An Tuyết Ly đi, má Lưu đương nhiên là vui vẻ: “Cuối cùng cũng đi, về sau Mục gia lại thái bình, còn nói cháu là tai họa, má nhìn bà ta mới là tai họa, sau khi bà ta về liền gà bay chó chạy.
Trước kia má chỉ cho là bà ấy tính cách kỳ quái, bây giờ mới biết, bà ấy thật sự có bệnh tâm thần, còn nghiêm trọng đến nỗi cần phải đi trị liệu.
Theo má nhìn, người bị bà ta xem là tai họa không chỉ có con, còn có Diệp Quân Tước.”
Ôn Ngôn kỳ lạ hỏi: “Vì sao nói như vậy? Bà ấy cũng không biết Diệp Quân Tước là Triển Trì, là con riêng của Mục gia.”
Má Lưu thận trọng nhìn cô một cái: “Bà ấy… bà ấy biết, trước đó bà ấy từng hỏi má, hỏi mà Diệp Quân Tước và con riêng Mục gia có quan hệ gì, má liền thừa nhận.
Má phiền tiếp xúc với bà ấy, bà ấy đã hỏi, cũng có nghĩ là đã biết một chút phong thanh.”
Ôn Ngôn cảm thấy nghi hoặc, An Tuyết Ly làm sao lại biết một chút phong thanh? Chẳng lẽ là bởi vì… tin tức trước đó Kỷ Thừa Hoằng cho người đưa tin sao? An Tuyết Ly có đang tra không? Theo tính tình An Tuyết Ly, nhất định sẽ cho rằng tin tức bên trong đều là thật, là cô và Diệp Quân Tước cùng muốn hại chết Mục Đình Sâm…
Để chứng minh cho suy đoán của mình, cô đi đến phòng An Tuyết Ly, mở laptop của An Tuyết Ly ra.
Máy tính cần mật mã, cô thử nhập sinh nhật của Mục Đình Sâm, bởi vì miệng An Tuyết Ly luôn nói là vì Mục Đình Sâm, chắc hẳn Mục Đình Sâm trong lòng An Tuyết Ly rất quan trọng.
Đương nhiên là cô không biết, mèo mù vớ cá rán, mật khẩu chính xác.
Tâm tình cô có chút phức tạp, tại sao An Tuyết Ly lại đối xử tốt với Mục Đình Sâm như vậy? Cô vẫn luôn cảm thấy đây hoàn toàn là vượt qua tình cảm của dì nhỏ đối với cháu trai.
Qua một trận tìm kiếm, quả nhiên cô phát hiện ra trong máy tính của An Tuyết Ly có đưa bản tin kia, còn tất cả tư liệu liên quan đến vụ tai nnạ ở biển kia, ở cuối những tư liệu kia, An Tuyết Ly còn để lại một câu: Không ai được tổn thương Đình Sâm, tất cả mọi chuyện mà các người làm với nó, tôi sẽ trả lại gấp bội!
Liên tưởng đến biểu hiện lúc An Tuyết Ly đánh xuống dòng này, Ôn Ngôn không khỏi rùng mình một trận, bị bệnh nhân tâm thần để mắt tới là một cảm nhận không hè tốt, cô còn được trải nghiệm rõ ràng một lần, còn may, còn may cô phát hiện đến đủ sớm, còn may An Tuyết Ly đã được đưa đến bệnh viện tâm thần.
Hôm nay Mục Đình Sâm về nhà rất sớm, nhưng là bầu không khí khẳng định là không bằng lúc trước, chuyện của An Tuyết Ly làm trong lòng tất cả mọi người đều rất hoảng.
Khi Mục Đình Sâm tắm rửa xong xuống lầu, Ôn Ngôn nói bút ký của An Tuyết Ly ra, Mục Đình Sâm không có bắt kỳ cái phản ứng gì: “Người cũng đi rồi, đừng nhắc nữa, mặc kệ bà ấy muốn làm gì thì bây giờ cũng không làm được nữa.
Bên bệnh viện tâm thần anh đã sắp xếp xong, hy vọng bà ấy có thể bình phục lại như thường.”
Ngày thứ hai, Ôn Ngôn liền trở về công ty tiếp tục công việc, hiện tại không có An Tuyết Ly, cô đi ra ngoài cũng an tâm hơn nhiều.
Biết được chuyện của An Tuyết Ly, Trần Mộng Dao gửi cho cô một tin nhắn chúc mừng cô cuối cùng cũng “thoát khỏi biển khổ”, cô lại một chút cũng không vui nổi, bệnh viện tâm thần cũng không phải nơi tốt đẹp gì, néu không phải bị bất đắc dĩ, Mục Đình Sâm khẳng định cũng không muốn đưa An Tuyết Ly vào, hiện tại Mục Đình Sâm suốt ngày u ám, làm sao cô có thể vui vẻ? Dù sao đó cũng là dì nhỏ của anh.
Thời gian thái bình chưa được máy ngày, bệnh viện tâm thần đột nhiên truyền đến tin tức, An Tuyết Ly bỏ trốn!
Lúc nhận được tin tức, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đều khó mà tin, một người đã bị phế một chân, làm sao có thể chạy trôn từ viện tâm thân ra chứ?!.