Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 203: Tôi Không Muốn Nghe

 

Ôn Ngôn rất gấp gáp, mở miệng phủ nhận: “Tôi không có! Tôi chính là… Sợ mà thôi, lúc đó anh ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, bộ dạng giống như sắp chết rồi vậy… Tôi chưa từng nhìn thấy cảnh đó bao giờ, rất SỢ…

Khóe miệng anh hơi dãn ra: “Ò… Đã biết.” Cô muốn thả lỏng một chút, tìm chủ đề nói chuyện: “Anh làm sao xảy ra tai nạn xe vậy?” Anh không muốn đem tỉ mỉ nói cho cô biết, nói cho cô cũng không có ích gì, chỉ sẽ tăng thêm gánh nặng trong lòng cô, trước giờ anh cũng không thích nói lời thừa thãi: “Đừng hỏi, cô biết cũng không có ích gì.”

Sau đó, anh lại nói tiếp: “Trần Hàm đưa những tư liệu hữu dụng kia, cũng thực sự muốn giúp tôi, không phải như cô nghĩ, tôi xảy ra tai nạn xe không có quan hệ gì với bà ấy. Có thể trước đây bà ấy một lòng vì Khương gia, nhưng là bây giờ, bà ấy sẽ chỉ vì cô, huống hồ tôi cũng chả có lợi gì với bà ấy.” Nhắc tới Trân Hàm, Ôn Ngôn không muôn nhiêu lời: “Ừm.” “Tôi cùng Khương Nghiên Nghiên không có phát sinh qua quan hệ.” Anh đột nhiên nói.

Ôn Ngôn thoáng ngắn ra, hai người bọn họ bát luận nói đến chuyện gì cũng đều khiến cô xấu hỗ: “Anh…

Không cần giải thích… Tôi cũng không muốn nghe.” Điểm này anh theo ý của cô: “Được.” Kế tiếp lại trầm mặc, phảng phất trong phòng yên lặng không có ai, chỉ là lúc này, Ôn Ngôn đã dần dần buông lỏng, cũng không cảm thấy buồn chán, dưới ánh sáng mờ ảo, cô cũng không cần tránh ánh mắt của anh, cứ như vậy ngồi yên lặng là tốt rồi.

Ước chừng qua hai mươi phút, Mục Đình Sâm không có động tĩnh gì, giống như đang ngủ. Trạng thái bây giờ của anh vẫn kém xa người bình thường, vừa rồi cũng không nói chuyện phiếm nhiều đã tiêu hao hết tinh lực của anh, thế cho nên anh ngủ mắt lúc nào cũng không kịp nói cho cô biết.

Cô giúp anh đắp kín mền, rón rén rời đi, Trần Mộng Dao đã chờ ở bên ngoài sớm đã ngủ: “Phu nhân, có thể đi rồi hả?” Ôn Ngôn gật đầu: “Thật ngại quá, anh ấy đột nhiên tỉnh, liền hàn huyên vài câu.”

Trần Mộng Dao cũng không trách cô: “Thật tốt, nếu anh ta không tỉnh lại thì cậu đến cũng vô ích rồi? Bây giờ yên tâm rồi chứ? Mình đưa cậu trở về, sớm nghỉ ngơi một chút, mình nhìn bụng cậu mà lo thay cho, mình mà đột nhiên mang song thai, mình sẽ nằm mười tháng không dám xuống giường mắt!”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận