Chương 231: Đừng Nghĩ Lệch
Ôn Ngôn có chút mê man: “Phải làm sao bây giờ? Hiện tại tôi định gọi điện cho Dao Dao nói cho cậu ấy biết sự thật? Như vậy có phải quá tàn nhãn không?” Mục Đình Sâm bị cô làm cho nghẹn lại không nói nên lời, cười đáp lại: “Ha… Đúng vậy, thật tàn nhẫn. Thế này đi, vậy thì để cô ấy làm hòa với Triển Trì, tình cảm hai người sâu đậm, em liền ra vẻ cái gì cũng không biết, khi Triển Trì lầy được đất và vứt bỏ cô ấy, hoặc là họ đã kết hôn rồi, rồi một ngày Trần Mộng Dao đột nhiên biết những gì Triển Trì đã làm, em cảm thấy khi đó tàn nhẫn hay là không tàn nhẫn? Nếu như Trần gia không xảy ra chuyện gì, còn rất phong quang, thì Trần Trung sẽ không chết sớm như vậy, em nghĩ như thế nào?” Cô hiểu ý của anh, cô nên nói với Trần Mộng Dao ngay lúc này nhưng cô không thể mở miệng nói được, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và tuyệt vọng của Trần Mộng Dao khi biết sự thật: “Tôi… tôi không dám nói… Dao Dao chắc chắn sẽ phát điên.” Mục Đình Sâm míim môi gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy nhất định sẽ phát điên. Cứ để mọi chuyện tiếp diễn.
Cuối cùng, cô ấy sẽ còn điên hơn nữa. Rất nhiều người đang đợi tôi. Tôi phải họp trước, cô cứ ngồi xuống đi.” Sau đó, cô nhận ra rằng cô đã gọi anh ra giữa cuộc họp. Lúc đó cô đã quá lo lắng và hoàn toàn phớt lờ rằng anh vẫn đang bận công việc, dù sao cũng là chuyện của Trần Mộng Dao, liên luy anh là cô không đúng: “Anh đi đi, xin lỗi đã làm phiền anh.” Anh không nói gì, và nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Hơn một giờ, cuộc họp kết thúc, khi Mục Đình Sâm trở lại văn phòng, Ôn Ngôn vẫn còn ở đó, thấy cô cầm điện thoại chần chừ như trước, anh có chút đau đầu: “Lấy ra vẻ tàn nhẫn như em đối với tôi được không?” Cô mờ mịt nhìn anh: “Tôi tàn nhẫn với anh… như thế nào?” Anh không nói lời nào, tiện tay anh rút điều thuốc lá ra, nhưng không châm lửa, chỉ đưa lên đầu mũi ngửi, sau đó dùng ngón tay chơi đùa. Đúng vậy, cô đối với mọi người đều không quả quyết như thế, không đành lòng như thế, duy tàn nhẫn với mình anh. Anh đã được lĩnh hội rõ ràng, nhưng cô lại không biết điều đó.
Sau khi cân nhắc một hồi, cô thận trọng nói: “Anh…
anh có thể làm người tốt làm tới cùng không? Bây giờ anh đã tra ra được, có cách nào để cho Dao Dao không biết được không, lại làm cho Triển Trì vào Dao Dao hoà hợp không được?” Anh đưa điều thuốc vào miệng, nhiều thêm hai phần mê hoặc, vẫn không châm thuốc như cũ: “Có, đi giết Triển Trì đi.” Cô biết anh đang nói đùa, anh sẽ không thật sự làm như vậy: “Tôi nói thật đấy… Tôi không còn cách nào cả. Dao Dao đã rất đáng thương rồi.” Anh im lặng một lúc: “Đến tìm mẹ của Trần Mộng Dao, tìm giấy chứng nhận quyền sở hữu mảnh đất trống đó, sau đó bỏ tiền ra mua.” Nhất thời hai mắt Ôn Ngôn sáng lên: “Đúng vậy, chỉ cần chúng ta mua đất lại, Triển Trì sẽ không có cách nào khác, không thể không từ bỏ tòa nhà đang xây dở, anh ta sẽ không thể nào tìm anh ký hợp đồng.
Bằng cách này, Dao Dao đối với anh ta sẽ không còn giá trị lợi dụng.” Anh suy tư vài giây, sau đó lắc đầu: “Không ổn lắm.
Nếu Triển Trì thật sự muốn mảnh đất đó, cậu ta có thể tìm người đến tìm Giang Linh, sau đó bỏ tiền ra mua, hoàn toàn không cần dây dưa với bạn gái cũ bị cậu ta vứt bỏ, dễ dẫn đến thát bại, hơn nữa tốn thời gian, vào lúc cậu ta trễ nãi thời gian này, tôi hoàn toàn có thể nhanh hơn cậu ta một bước để mua mảnh đất trước cậu ta, chẳng lẽ nói, trong tay cậu ta không có nhiều tiền như vậy sao? Giang Linh nhất định cũng biết giá trị của tòa nhà hiện tại đang xây dở dang, tuyệt đối sẽ không bán nó ra ngoài với gía thấp, hoặc là cho thuê.” Lời nói của anh lại khiến Ôn Ngôn cảm thấy lo lắng không yên: “Ý anh là gì?” Anh lắc đầu: “Tôi không chắc. Nếu Triển Trì thực sự không có tiền mua đất, cậu ta mới phải dùng cách này tiếp cận Trần Mộng Dao để đạt được mục đích, vậy cậu ta tuyệt đối sẽ từ đó tiệt đồ(*) mua nhà trước cậu ta một bước, nếu như vậy, tại sao cậu ta lại sử dụng một cách chậm chạp và ngu ngốc như vậy, đây không phải là tác phong của cậu ta, trừ khi tiếp cận Trần Mọng Dao là mục đích chính, mà đất thì có hay không cũng được. Còn có một loại khả năng, cậu ta đang chó cùng rứt giậu, đang đánh cược, cố gắng để có được Trần Mộng Dao trước tôi.” (*) là một thuật ngữ trong đánh mạt Chược, hiểu rộng ra là đoạt mắt vận may của người khác, vào lúc một người sắp thành công thì bị người khác đoạt mất thắng lợi Tháy thế nào cũng là về sau có khả năng lớn hơn, một người có mục đích rõ ràng như vậy làm sao có thể đặt tình yêu trên hết? Nếu Triển Trì thích Trần Mộng Dao, sẽ không hại gia đình người cậu ấy tan cửa nát nhà, anh ta chỉ có thể là đang đặt cược! Ôn Ngôn trở nên căng thẳng: “Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giò? Anh ta sẽ làm gì với Dao Dao?” Dáng vẻ đáng thương vì lo lắng cho người khác của cô khiến anh nhớ đến câu nói “một lần mang thai ba năm ngớ ngắn”, mọi việc đơn giản như vậy mà cô cũng không nghĩ ra sao? Anh vô thức nhìn qua cánh cửa, xác nhận không có ai tới gần, sau đó hơi trầm giọng nói đùa: “Đàn ông ôm nữ nhân vì mục đích gì? Em cảm thấy cậu ta sẽ như thế nào?” Anh đã nói rõ ràng như vậy, nếu cô không nữa thì cô thật sự là ngốc rồi, cô không khỏi đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!