Chương 609: Chúng Ta Nói Chuyện Một Chút
Sắc mặt của Mục Đình Sâm biến đổi: “Chuyện này… em không thể vơ đũa cả nắm được. Việc gì cũng có chuyện ngoài ý muốn, đàn ông không phải ai cũng giống nhau…”
Khóe môi của Ôn Ngôn giật giật: “Em không phải hỏi anh cái này! Thật sự anh muốn nhìn anh em tốt của anh chịu chết à?
Em đang hỏi anh có cảm thấy chuyện này còn ẩn khuất gì không, có khi nào đã xảy ra hiểu lầm nào đó. Nếu vậy thì Dao Dao và Kính Thiếu Khanh vẫn còn cơ hội quay lại với nhaul”
Mục Đình Sâm thầm thở phào: “Vậy thì phải xem tình hình lúc đó như thế nào. Theo anh biết thì phần lớn đàn ông sau khi uống quá nhiều rượu sẽ không thể làm chuyện kia. Như em nói thì Trần Mộng Dao nhìn thấy Kính Thiếu Khanh đã say tí bỉ rồi nên anh vô cùng nghi ngờ giữa hai người họ chưa từng phát sinh quan hệ. Mà cho dù có phát sinh rồi thì Kính Thiếu Khanh vẫn còn ý thức được, nếu đã còn ý thức thì cậu ấy sẽ không thể nào làm vậy với An Nhã đâu đúng không? Chúng ta không phải người trong cuộc nên cần phải hỏi thử Thiếu Khanh. Anh sẽ giúp em hỏi cậu ấy.”
Ôn Ngôn hừ nhẹ: “Tại sao lại là giúp em chứ? Anh không quan tâm chuyện của bạn thân sao? Kính Thiếu Khanh theo đuổi Dao Dao cực khổ như vậy mà giờ lại xảy ra chuyện như vầy, em cảm thấy chuyện này không phải là chủ ý của anh ấy. Anh cứ hỏi đi, anh đừng nói là em hỏi mà cứ nói chuyện bình thường là được. Nhưng mà… em muốn nghe cùng, anh cứ mở loa ngoài và em sẽ không nói gì hết.”
Rõ ràng Mục Đình Sâm đang có chút do dự: “Em khẳng định là em muốn nghe chứ? Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông bọn anh có thể có vài chỗ không phù hợp, hay là em đừng nghe nữa, lát sau anh sẽ thuật lại với em là được chứ gì?”
Cô kiên quyết: “Không, em phải nghe! Em muốn nghe được sự thật cuối cùng, em không muốn bị anh lừa đâu!”
Mục Đình Sâm hết cách với cô nên chỉ còn nước ở trước mặt cô gọi điện cho Kính Thiếu Khanh và bật loa ngoài như cô đã nói. Điện thoại vừa kết nói liền truyền đến giọng nói mệt mỏi của Kính Thiếu Khanh: “A lô? Đình Sâm… có chuyện gì?”
Mục Đình Sâm hỏi thẳng: “Cậu sao vậy? Tại sao cậu và An Nhã lại dính vào nhau vậy?”
Kính Thiếu Khanh dừng lại một chút mới trả lời: “Cái gì mà tôi và An Nhã dính vào nhau? Cậu tưởng tôi muốn thế à? Tôi vừa tỉnh dậy đã có người nằm ở kế bên, nói với tôi là tôi chuyện gì cũng đã làm rồi, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì có được không hả? Dù sao thì tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì, mà cho dù có xảy ra thật thì cũng là cô ta tự nguyện dâng lên tận cửa, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
“Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cô ta không đơn thuần như thế.
Cô ta năm lần bảy lượt một mình đến nhà tìm tôi vào buổi tối mà không để Trần Mộng Dao biết, là người bình thường đủ biết được cô ta muốn gì nhưng tôi muốn chừa mặt mũi cho cô ta nên mới không đuổi người. Đúng lúc đêm trước tôi không được vui, cô ta đến uống rượu cùng tôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ chỉ là uống rượu thôi, ai mà ngờ sẽ xảy ra chuyện cơ chứ? Tôi thật không dám tưởng tượng bản thân tôi lại chủ động làm ra loại chuyện đó. Chỉ có ông trời và An Nhã mới biết được chuyện đó xảy ra như thế nào.”
Mục Đình Sâm đã bắt được mắu chốt của vấn đề: “Vậy là cậu chắc chắn, hai người đã làm qua?”
Kính Thiếu Khanh có chút nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng không dám tin… nhưng trên giường có vết máu. Cô ta lại là lần đầu tiên nên lần này tôi cũng không dám khẳng định… đến giờ tôi vẫn không dám đi tìm Trần Mộng Dao, cứ để như vậy đi…”
Đột nhiên Tiểu Đoàn Tử bập bẹ hai tiếng, Kính Thiếu Khanh im lặng mát hai giây, rồi hỏi: “Ôn Ngôn đang ở bên cạnh cậu đúng không? Lúc nãy là tiếng động gì?”
Mục Đình Sâm nhìn nhìn Ôn Ngôn, vẻ mặt không biết phải làm sao: “Không phải… tôi đang bề con.”
Kính Thiếu Khanh thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết, nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
Điện thoại vừa bị ngắt thì Ôn Ngôn liền chau mày: “Thật ra…
nếu như không xảy ra chuyện này thì tối qua Trần Mộng Dao đã tái hợp với Kính Thiếu Khanh rồi. Kiếp này của Dao Dao quá nhiều thăng trầm rồi, sao ông trời không thể để cậu ấy được thuận lợi thế?”
Mục Đình Sâm vỗ vỗ vai cô: “Nếu anh là Trần Mộng Dao thì anh sẽ không để An Nhã đạt được mục đích đâu. Nếu là cô ấy thì anh càng phải ở ở cùng Kính Thiếu Khanh, sống thật tốt cho cô ta xem để cô ta biết được việc mình làm không đáng một xu, chỉ có cô ta là người chịu thiệt.”
Ôn Ngôn cũng muốn như vậy, thế nhưng với tính tình của Trần Mộng Dao thì sẽ không thể làm được điều này. Chuyện này sẽ trở thành nỗi ám ảnh khác của cậu ấy nữa. Cô để lại Tiểu Đoàn Tử cho Mục Đình Sâm: “Anh bề con, em đi gọi điện cho Dao Đạo.
Mục Đình Sâm trừng mắt nhìn đứa bé trong tay, khẽ giọng trêu chọc: “Thấy chưa? Mẹ không cần con nữa nên quẳng con cho bồ rồi. Đi tắm với bố nào.”
Ôn Ngôn còn chưa đi được bao xa đã quay lại đánh lên lưng anh một cái: “Có ai lại chọc ghẹo con cái giống anh sao? Đợi đó, đợi em gọi xong điện thoại thì anh mới được đi tắm.”
Ôn Ngôn gọi cho Trần Mộng Dao là muốn truyền đạt lại thái độ của Kính Thiếu Khanh và muốn nhấn mạnh việc Kính Thiếu Khanh không hề chủ động trong chuyện này. Cô muốn nhìn thấy Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh có thể tiền gần nhau một bước, đừng tiếp tục tình trạng đường ai nấy đi nữa.
Trần Mộng Dao nghe Ôn Ngôn tường thuật lại, cười khổ: “Không cần biết chuyện như thế nào thì có thể xem như chưa từng xảy ra sao? Mình còn tiếp tục ở cạnh anh ấy thì sẽ luôn nghĩ đến chuyện An Nhã đã làm, trong lòng mình rất khó chịu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!