Chương 714: Đau Lòng.
Cô không kìm được mà muốn chia sẻ những hạnh phúc và bất hạnh với Mục Đình Sâm, đây là bản năng của con người, người ta sẽ không có sự dè dặt đối với những người thân thiết với mình.
Mục Đình Sâm nghiêm túc nhìn cô: “Ừm, sau đó thì sao?”
Cô nở một nụ cười gượng ép: “Bà ấy bị ốm, hình như không quá nghiêm trọng, bà ấy vừa trải qua một cuộc phẫu thuật nhỏ nên lâu như vậy mới không đến gặp em và Tiểu Đoàn Tử… bà ấy nói với em là trước khi Khương Quân Thành được thả, bà ấy sẽ đưa Khương Nghiên Nghiên đi, để cho ông ta không tìm được bọn họ. Quyết định của bà ấy là đúng, nhưng… tại sao bà ấy phải làm như thể việc bỏ rơi em một lần nữa là rất áy náy vậy? Em không có quan tâm đâu…”
Mục Đình Sâm đưa tay lên vuốt tóc cô: “Ngôn Ngôn, không sao cả, mỗi người đều có một con đường đi khác nhau, cho dù bà ấy không ở thành phố này, hai người vẫn có thể liên lạc, đây là bản chất của con người, không cần buồn.”
Cô vặn lại: “Anh thấy em buồn chỗ nào? Em không thèm buồn.”
Anh nâng mặt cô lên, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, xoa nhẹ những ngón tay lên má cô: “Nỗi buồn trong mắt em gần như trào ra rồi kìa. Vừa mở miệng em đã thay bà ấy tìm lý do tại sao bà ấy lại không đến gặp em và Tiểu Đoàn Tử lâu như thế, em còn nhắn mạnh là bà ấy không cố ý không đến gặp em. Bà ấy là mẹ của em, em hận bà ấy, nhưng em cũng khao khát tình cảm đặc biệt này, trong thâm tâm em, em đã tha thứ cho bà ấy từ rất lâu rồi đúng không?”
Vậy sao? Ôn Ngôn cụp mắt xuống, che giấu đi cảm xúc trong mắt: “Nói không được là có tha thứ hay không, chỉ là không quan trọng. Mấy ngày nay Khương Nghiên Nghiên về nước, cô ta nói sẽ đi nhanh thôi, bảo em chăm sóc cho Trần Hàm, em không biết có nên đi không, dường như loại chuyện này không đến lượt em.”
Mục Đình Sâm biết cô chỉ mạnh miệng, mỉm cười: “Nếu em thật sự có thể nhịn được, vậy thì tùy em. Anh đi tắm trước, một lát anh sẽ xem xét kỹ ngón tay của em, làm việc cẩn thận chút, kẻo bị thương tới xương thì không hay đâu.”
Bữa tối, Mục Đình Sâm thấy Ôn Ngôn cầm đũa giơ ngón tay trỏ lên, anh không yên lòng nên gỡ băng dán cá nhân ra kiểm tra, lỗ kim đâm xuyên thủng móng tay, như này thì đau đến mức nào chứ? Vết thương trông rất nhỏ, thậm chí đã bắt đầu lành, nhưng thực ra không thể đụng vào, thời gian hồi phục cũng rất lâu, để móng mọc lại cũng phải mất một thời gian dài.
Anh xót xa: “Cái công ty quái quỷ gì vậy chứ? Mới đến không bao lâu đã bị thương thành như thế này, ngày mai đừng đến nữa.”
Ôn Ngôn vội vàng băng lại vết thương: “Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không là gì cả. Các mẫu của các nhà thiết kế khác đều do họ tự làm, em đâu thể ngoại lệ đúng không?
Chiều nay em xin nghỉ phép, nhờ nhân viên thực tập của công ty làm giùm em đấy, như vậy đã rất xấu hỗ rồi. Em không còn là một đứa trẻ nữa, em vẫn có thể chịu được chút khó khăn này, yên tâm.”
Mục Đình Sâm cau mày không hài lòng, không nói gì. Anh luôn không muốn cô chấp nhận mạo hiểm, nhưng cô luôn muốn thoát khỏi nơi trú ẩn anh dành cho để tự lập.
Bởi vì ngón tay của cô bị đau, khi bế đứa trẻ cũng khó tránh khỏi sẽ chạm vào, vì vậy việc ban đêm dỗ dành Tiểu Toàn Tử ngủ rơi vào tay Mục Đình Sâm. Ôn Ngôn nằm trên giường nhìn cảnh tượng ấm áp này, khóe miệng bắt giác nhếch lên, Mục Đình Sâm rất cao lớn, Tiểu Toàn Tử ở trong tay anh lúc nào nhìn cũng thật là nhỏ nhắn, giống như một đứa trẻ sơ sinh, sự tương phản dễ thương như vậy trông rất dễ chịu.
Mãi mới đợi được đến lúc Tiểu Toàn Tử ngủ say, Mục Đình Sâm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt Tiểu Toàn Tử vào nôi, rồi mới quay trở lại giường. Ôn Ngôn đột nhiên đến nói đùa: “Anh xem, giường của em đã ủ ấm cho anh rồi, hay là sau này anh dỗ Tiểu Toàn Tử ngủ đi, em phụ trách làm ám giường cho anh, em thấy anh có cách dỗ trẻ rất hay.”
Mục Đình Sâm đưa tay ra nâng cằm cô, trong mắt anh mang theo một chút trêu chọc: “Làm ấm giường không phải chỉ có như vậy thôi đâu, huống chỉ một người đàn ông to cao như anh suốt ngày ôm con trên tay thì coi ra gì?”
Cô đỏ mặt: “Lời em nói chỉ có nghĩa đen thôi, đừng nghĩ lung tung… Tại sao một người đàn ông to cao lại không thể bề trẻ chứ? Hàng ngày anh cũng đâu có ôm ít hơn đâu, khẩu thị tâm phi. Em không nháo với anh nữa, ngủ đây, nửa đêm còn phải cho con bú, em phải để dành sữa cho con bú đêm, thấy phiền phức quá.”
Mục Đình Sâm trầm giọng nói: “Nếu em cảm tháy phiền phức, : vậy đừng lao vào công việc nữa, dành hết tâm sức cho Tiểu Đoàn Tử, con cái quan trọng hơn không phải sao? Đã bảo không cần miễn cưỡng lâu rồi, bây giờ còn so đo một miếng ăn với con nít, không biện minh được chứ gì?”
Ôn Ngôn coi như nhìn ra, chỉ cần cô phàn nàn, anh liền sẽ nhìn thấy khe hở rồi ngăn cản cô làm việc: “Em không phiền, được chưa? Em chịu được, đừng có dạy em.”
Anh không nói lời nào, nắm lấy bàn tay bị thương của cô nhìn kỹ, dòng suy nghĩ của anh vô tình trôi đi thật xa, trở về quá khứ. Mùa đông năm trước, tay cô kiểu gì cũng sẽ nứt da, thủng trăm ngàn lỗ, mặc bộ quần áo cũ kỹ mỏng tang, như một con sâu tội nghiệp không ai thương, không ai yêu.
Cô không muốn cúi đầu trước anh, anh cũng không chịu mềm lòng, bây giờ nghĩ lại, lòng đầy áy náy. Anh luôn tự hỏi tại sao lúc trước mình lại tàn nhẫn như vậy, rõ ràng cô bị thương một chút anh cũng sẽ đau lòng.
Khi nhìn lại cô lần nữa, cô đã ngủ say rồi, hơi thở đều đều, hàng mi mảnh mai phủ bóng dưới mí mắt, đôi môi hồng hào dưới sống mũi thẳng tắp trông rất quyền rũ, khiến người ta nhịn không được chỉ muốn hôn đến tê dại.
Anh gần như si mê, dùng những ngón tay của mình để khắc họa từng đường nét trên khuôn mặt cô, cô gái nhỏ năm ấy giờ đã là mẹ của con anh, đây là lần duy nhất anh được thượng đề ưu ái như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!