Chương 822: Người Anh Đang Tìm Là Một Kẻ Ngu Ngốc
Kính Thiếu Khanh nghỉ ngờ hỏi: “Sao đột nhiên lại đi tới chỗ mẹ em vậy? Nếu như muốn đi thăm bà ấy, vậy thì sáng mai chúng ta đi đi, muộn như vậy rồi còn đi làm gì nữa?”
Trần Mộng Dao bĩu môi bất mãn: “Anh nghe em không được sao? Em đột nhiên nhớ tới chậu hoa mà Diệp Quân Tước tặng em vẫn còn ở chỗ mẹ em, em muốn vứt nó đi! Nếu như mẹ em biết là chậu hoa đó là do Triển Trì tặng, đừng có nói là tưới nước và bón phân tỉ mỉ mỗi ngày, sợ là nó sẽ bị nghiền thành những mẫu vụn!”
Thiếu Khanh đột nhiên nói: “Đúng vậy, cần phải vứt nó đi.” Một đường thẳng đi đến chỗ Giang Linh.
Nhìn thấy bọn họ về đây, Giang Linh có chút ngoài ý muốn, đương nhiên bà cũng ngạc nhiên: “Sao các con đột nhiên lại tới đây? Cũng không thấy các con báo trước, các con đã ăn cơm chưa?”
Trần Mộng Dao không quan tâm đến lời nói của Giang Linh, đi thẳng ra ban công phòng ngủ tìm chậu hoa.
Kính Thiếu Khanh chỉ có thể ngậm ngùi mà giúp đỡ đối phó với Giang Linh: “À cái đó… Bọn con ăn rồi, là Dao Dao muốn đến lấy một chút đồ đạc, cho nên đột nhiên cô ấy mới quay lại.”
Nghe nói bọn họ trở về chỉ dạo một vòng Giang Linh có chút không vui: “Mẹ còn tưởng là các con đặc biệt tới gặp mẹ, kết quả chỉ là quay về lộ cái mặt? Thôi bỏ đi, bình thường muốn gặp các con cũng rất khó.”
Kính Thiếu Khanh cười ngượng nghịu: “Mẹ? Mẹ đang nói cái gì vậy? Con và Dao Dao bình thường cũng rất bận rộn? Con trai không phải cũng không để ở chỗ mẹ con để chăm sóc sao? Có thời gian rảnh nên chúng con về đây chăm mẹ.”
Rất nhanh, Trần Mộng Dao bưng chậu hoa đi ra, Giang Linh có chút tò mò: “Con động vào chậu hoa này làm gì vậy? Con quay về đây là vì chậu hoa này sao? Không phải là con không thích sao? Nó luôn được đặt ở chỗ của mẹ.”
Trần Mộng Dao lảng tránh nói: “Ừm… Cái đó… Trước đây con không biết loài hoa này là gì, nhưng con hai ngày nay đột nhiên nhìn thấy nó trên mạng, nói là nó không thích hợp trồng trong nhà chúng ta, có hại cho sức khỏe của mọi người, cho nên con muốn di chuyển nó đi, tuổi tác của mẹ cũng lớn rồi không chịu nổi, ngộ nhỡ có gì đó không ổn thì sao? Đúng không? Mẹ, hôm nay cũng muộn rồi, con và Thiếu Khanh đi trước, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”
Giang Linh không có chút nghỉ ngờ: “Được được được, vậy thì các con đi trên đường lái xe chậm thôi nhé, nếu như chậu hoa này không tốt, vậy thì con vứt nó đi nhé.”
Sau khi rời khỏi khu chung cư, Trần Mộng Dao bước đến thùng rác bên đường, định ném bông hoa đi, thì đột nhiên do dự. Khi Diệp Quân Tước tặng hoa cho cô, anh ta nói là khi hoa nở sẽ nói cho cô một bí mật, bây giờ cô đã biết bí mật này là gì rồi.
Trong trường hợp này, cô không cần phải vội vàng ném hoa đi, cô nên đợi Diệp Quân Tước trở về Đề Đô rồi mới tự mình trả lại hoa cho anh ta.
Sống hơn 20 năm, cô biết là thế giới này rất nham hiểm và không thể trốn tránh nó, nếu như Triển Trì trở lại vì cô, sớm muộn gì cũng phải có kết thúc.
Cô sẽ không lùi bước nữa.
Thấy cô không có chút động tĩnh gì, Kính Thiếu Khanh tò mò hỏi: “Em ném đi, đang nghĩ gì đấy?”
Cô bỏ hoa vào trong cốp sau xe: “Em không vứt nữa, đợi khi nào Diệp Quân Tước trở về Đế Đô, em sẽ đem chậu hoa này trả lại cho anh ta, cũng coi như là trả lại cho chủ sở hữu ban đầu. Chúng ta về nhà thôi, em mệt rồi, em muốn đi ngủ rồi.”
Tròng lòng Kính Thiếu Khanh có chút không kiên định: “Anh cảm thấy… hay là vứt nó đi, không cần trả lại cho cậu ta đâu.
Dao Dao… Em không sao chứ?”
Trần Mộng Dao nhìn anh cười: “Anh nghĩ sao thế? Có lúc nào em không ổn chứ? Anh lo lắng mò cái gì chứ? Em chính là Tiểu Cường đánh không chết đấy. Ban đầu là em chủ động trêu chọc Triển Trì, nếu không cũng sẽ cửa nát nhà tan, người khởi xướng là em, em không thể trốn tránh điều đó, khiến cho mọi người gánh vác thay em, em không sợ. Triển Trì mới đáng sợ nữa, em cũng đã từng trải qua ba năm sớm chiều chung với anh ta, anh ta cũng là người, không phải quỷ, mặc dù mọi hành động của anh ta còn đáng sợ hơn quỷ…”
Kính Thiếu Khanh đưa tay trấn an cô: “Được rồi, chúng ta trở về nhà đi.”
Trần Mộng Dao nghĩ là mình đủ mạnh mẽ, nhưng cô lại thua trong mộng.
Đêm đó, là một đêm ác mộng mà cô gặp phải, tỉnh lại nhiều lần, điều này dẫn đến việc Kính Thiếu Khanh cũng theo đó mà ngủ không ngon. Lúc rạng sáng, làm thế nào cô cũng không thể nhắm mắt mà ngủ tiếp, cô thu mình vào trong vòng tay của Kính Thiếu Khanh khóc nức nở: “Em mơ thấy bố em, ông ấy chỉ vào em một cách hung dữ, nói là nếu không phải em gặp người không tốt, cũng sẽ không làm hại đến ông ấy chết không nhắm mắt, ông ấy đang trách em…”
Vẻ mặt Kính Thiếu Khanh phờ phạc nhìn trần nhà, nhưng vẫn kiên định lấy lại tinh thần: “Không phải, tại sao bố lại trách em chứ? Lúc đó em cũng không biết, em cũng là nạn nhân, là do em nghĩ quá nhiều rồi, mới có những giấc mơ như vậy. Tục ngữ nói rồi, ngày suy nghĩ đêm mơ mộng, em hãy cứ để đầu óc trống rỗng, em đừng nghĩ những điều không có ý nghĩa đó nữa.
Nếu như em đã dự đoán trước kết quả, em chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!