Chương 873: Tìm kiếm nhân chứng
Lúc đang nói chuyện thì có một người phụ nữ trẻ đi vào trong sân, dưới chân đi một đôi ủng, làn da thì hơi vàng, đầu tóc bị gió thổi nên có vẻ hơi rồi, trong tay vẫn còn đang xách một cái xô bẩn thỉu đựng thức ăn cho lợn. Phát hiện ra có người lạ đến nhà, người phụ nữ trẻ có vẻ cảnh giác, chỉ đứng ở trong sân chứ không vào trong nhà.
Bà già liền đi đến trước cửa gọi: “Tú Nhi, vào đây đi, tổng giám đốc Diệp đích thân đến thăm chúng ta, đúng là người của thành phố lớn có khác, mặc đồ đẹp, tướng mạo cũng đẹp, lại còn rất hào phóng nữa.”
Diệp Quân Tước dẫu sao cũng không muốn ngồi trên cái ghế đấy nữa, đứng dậy đi ra ngoài sân: “Chào chị, tôi là Diệp Quân Tước, là cấp trên trước đây của Hoàng Tam Bảo chồng chị.”
Người phụ nữ đó chỉ gật đầu, rõ ràng là có vẻ ít nói, không biết tính tình vốn là như vậy hay là vì lý do gì khác.
Bà già thì dễ dàng nhận ra là một người lắm lời: “Tổng giám đốc Diệp, ngài không cần bận tâm, phụ nữ thôn quê chúng tôi đều như vậy đấy, chưa thấy được nhiều cảnh đời nên nói không được nhiều.”
Diệp Quân Tước thì cảm thấy là bà già này là một người khéo đưa đầy, nếu như mà muốn moi được tin tức gì, vẫn là phải tìm người phụ nữ trẻ này, vợ của Hoàng Tam Bảo: “Chị ơi, vào trong nhà ngồi nói chuyện một lát nhé, làm phiền chị vài phút thôi.”
Người phụ nữ tỏ ra có vẻ không muốn: “Người thì cũng đã chết rồi, không có gì để nói đến nữa cả, mấy người đã đưa cho gia đình chúng tôi rất nhiều tiền bồi thường rồi, tôi vẫn còn việc nông cần phải làm…”
Diệp Quân Tước không nhìn thấy người phụ nữ này có cảm xúc bi thương nào thể hiện trên nét mặt, tiền bạc quả thật là có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề sao? Anh ta liền vứt ra một môi nhử: “Chuyện là như thế này, Hoàng Tam Bảo ở công ty chúng tôi làm việc vừa tròn đủ ba năm, theo lý mà nói thì tiền bồi thường sẽ được nhiều hơn những người khác một chút, tôi đến đây là để xác nhận lại chuyện này, cần phải bồi thường thêm bao nhiêu thì vẫn sẽ phải bù đủ.”
Người phụ nữ này không tỏ ra là hào hứng với tiền bạc là bao nhiêu: “Ngài nói chuyện với mẹ tôi là được TÔI, Bà già vừa nghe thấy lại có tiền thì miệng đã ngoác lên đến tận mang tai: “Thật vậy sao? Làm đủ ba năm thì sẽ có được thêm tiền bồi thường sao? Nếu tính đủ ra thì đúng là vừa làm đủ ba năm đấy!”
Diệp Quân Tước thì rất lễ phép:”Dì ạ, tiền bồi thường này thì việc đầu tiên là phải xác nhận lại với bạn đời của người đương sự trước, thế nên tốt nhất là nói chuyện với chị đây.”
Bà già nghe thấy vậy liền lôi người phụ nữ trẻ vào trong nhà: “Con ở đây nói chuyện với tổng giám đốc Diệp, mẹ đi đun ấm nước nóng cho bọn họ!”
Người phụ nữ đó từ lúc bước vào cửa thì tỏ ra rất căng thẳng, cũng không hề nhìn Diệp Quân Tước, hai tay vặn vào nhau, cảm giác bắt an rất rõ rệt.
Diệp Quân Tước bắt ngờ hỏi: “Gần đây Hoàng Tam Bảo có về đây không?”
Thân hình của người phụ nữ ấy cứng đờ ra, đầu cúi càng thấp hơn: “Anh ta chết rồi.”
Diệp Quân Tước cười khẽ: “Những lời nói này chị có thể lừa những người khác, vì tiền mà trở thành người không có giấy tờ, trốn chạy khắp nơi, có nhiều tiền hơn nữa cũng có ý nghĩa gì chứ? Đến một ngày yên ổn cũng không sống được. Anh ta thì có tiền rồi, chị và bà già tại sao vẫn ở lại chỗ như thế này chứ?
Xem ra mấy người giúp anh ta giấu diễm, hình như cũng không được cái gì hết, nói không chừng anh ta hiện giờ đang ở ngoài vui vẻ cùng người phụ nữ khác ấy chứ. Chị đừng có mà không tin nhé, nghề của anh ta, thường xuyên phải chạy khắp nơi ở ngoài, một năm về được nhà máy lần chứ, mỗi lần ra biển, đều thích túm tụm cả đám đi ăn chơi, chị mà không tin thì tôi cho chị xem bằng chứng.”
Sắc mặt của người phụ nữ đó đã có vẻ trắng nhợt ra: “Đừng nói nữa, anh ấy chỉ mỗi tháng gửi tiền về, tôi không quan tâm anh ấy ở bên ngoài bậy bạ đến thế nào. Cuộc sống chẳng phải đều là như vậy sao? Tôi còn phải ở nhà chăm sóc người già với trẻ con, anh ấy ở ngoài vất vả kiếm tiền, thỉnh thoảng ở ngoài có đi ăn chơi thì tôi vẫn có thể hiểu được. Bây giờ anh ấy đã không còn, mấy người bồi thường bao nhiêu tiền thì chúng tôi đều sẽ chấp nhận, nếu không còn việc gì khác nữa thì mời đi về đi.”
Giọng điệu của Diệp Quân Tước bỗng trở nên lạnh lùng: “Chị nói nếu như tôi tìm được anh ta, giết chết anh ta, dẫu sao thân phận của anh ta cũng đã bị đăng ký hủy rồi, chết rồi cũng sẽ không có ai phát hiện ra đâu nhỉ? Đến cảnh sát cũng sẽ cho là không hề có người này. Tôi giờ đã biết là anh ta vẫn còn sống, vậy thì nhất định sẽ tìm ra anh ta, chị không nói cho tôi biết, tôi chỉ có cách tự mình đi tìm, đến lúc đấy, tôi đem trả lại chị thi thể của anh ta, cũng coi như đã là đáp trả cho chị rồi. Tiền bồi thường máy người cũng đã nhận, anh ta vốn là người đã chét, thì sao mà có thể tiếp tục sống được chứ?”
Người phụ nữ đó bất an nhìn về phía nhà bếp, cô ta đang hy vọng bà già đó quay lại giải vây giúp mình, cô ta sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Diệp Quân Tước tiếp tục đe dọa: “Đừng hi vọng nữa, tôi đã biết được là người sống sót trên con thuyền đó không chỉ có tôi và Mục Đình Sâm, mà vẫn còn một người nữa sống sót, đấy chính là Hoàng Tam Bảo, tôi cũng biết là anh ta đã làm chuyện gì. Chị có thể nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu, tôi sẽ cho chị một khoản tiền để chị có thể yên ổn sống nửa đời còn lại, để chị có thể thoát khỏi cuộc sống khổ cực hiện giờ. Loại đàn ông như Hoàng Tam Bảo không đáng để chị phải phí phạm cuộc đời mình vì anh ta.”
Cơ thể của người phụ nữ đó bắt đầu run rẩy: “Tôi… Tôi không biết gì hét…Anh ta chết rồi, anh ta đã chết rồi…!”
Lúc nà, bà già từ trong bếp đi ra, người phụ nữ đó lập tức đứng dậy trốn sau lưng bà ta.
Bên ngoài trời lại mưa rả rích, mấy ngôi nhà nông nho nhỏ ở đằng xa đã lác đác có khỏi bếp bay lên, nhà cửa ở trong cái thôn này không ở gần nhau, mỗi nhà mỗi hộ đều cách nhau khá xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!