Chương 897: Cậu Áy Là Anh Rễ Của Con.
Khương Nghiên Nghiên nghiền răng: “Con không đi! Chân của con còn chưa ổn, con muốn ở đây tu dưỡng, đợi đến khi chân lành hẳn rồi nói. Mẹ muốn đi thì tự đi đi, dù sao chân của con cũng là bị thương vì cứu Tiểu Đoàn Tử, anh Đình Sâm và Ôn Ngôn sẽ không không quan tâm con đâu.”
Trần Hàm vung tay lên muốn đánh Khương Nghiên Nghiên, Khương Nghiên Nghiên nhanh chóng ôm lấy đầu mình, Trần Hàm có kìm nén lại xúc động: “Nếu Ôn Ngôn phát hiện con cố ý ôm Tiểu Đoàn Tử ngã xuống lầu ở Mục trạch, không biết con sẽ chết như thế nào!”
Thân thể Khương Nghiên Nghiên đột nhiên cứng đò, cô rụt rè liếc nhìn Trần Hàm, cắn môi không phản bác, không ngờ Trần Hàm có thể nhìn thấu mọi chuyện, thủ đoạn nhỏ này của cô ta chẳng khác nào khỉ làm xiếc trước mặt Trần Hàm.
Nhìn thấy phản ứng của cô ta, Trần Hàm giận không chỗ phát tiết: “Con đúng là chó không đổi được thói đớp cứt!” Trần Hàm chưa từng mắt quy cách trong lời nói, cũng có thể được coi là một người tử té, nhưng lúc tức giận, bà không còn quan tâm đến điều gì được nữa. Khương Nghiên Nghiên sợ chuyện mình làm bị Trần Hàm kể cho Ôn Ngôn nghe, không dám già mồm nữa, để mặc cho Trần Hàm mắng chửi mình.
Một lúc sau, Trần Hàm mới bình tĩnh lại một chút, nghiền răng nghiến lợi hỏi: “Con còn làm chuyện gì khác nữa không? Tốt nhất con nên giải thích rõ ràng cho mẹ ngay bây giờ, sức kiên nhẫn của mẹ có hạn, đừng tưởng những việc ngu ngốc của con ăn khớp nhau lắm.”
Khương Nghiên Nghiên yếu đuối thú nhận: “Thực ra… thực ra bố chưa bao giờ gửi gói hàng cho mẹ.”
Trần Hàm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khương Nghiên Nghiên: “Con nói gì?”
Khương Nghiên Nghiên sợ hãi kéo chăn bông lên che mình lại, sợ Trần Hàm lại động thủ: “Bố chưa từng gửi gói hàng cho mẹt!
Là con biết ông ấy đã ra tù, nên có tình nhân danh ông ấy làm mẹ sợ. Con muốn về nước, đây là cách duy nhất. Trước tiên con dùng gói hàng uy hiếp Ôn Ngôn, chỉ cần có liên quan đến Ôn Ngôn, mẹ nhất định sẽ gấp rút trở về nước giải quyết, để cho mẹ cảm thấy khủng hoảng, con còn liên tục gửi các gói hàng cho mẹ. Nhưng anh Đình Sâm lại cử người đi tìm bố con, con chỉ đành đưa bố ra nước ngoài, để ông ấy ẩn náu một thời gian, cũng du lịch một chuyến để thư giãn. Trước đó bố cũng không biết gì, trước khi ra nước ngoài con mới nói với ông ấy những gì đã xảy ra. Ông ấy không muốn quáy rầy mẹ nữa…”
Trần Hàm giận quá mà cười: “Con thật là chu đáo mà, mẹ nuôi dạy nên một “đứa con gái ngoan” như vậy sao? Chẳng trách gói hàng đến ngay sau khi chúng ta ở khách sạn, mẹ không gọi cho Ôn Ngôn, là con gọi cho con bé, con bé mềm lòng, lúc này mới cho phép chúng ta ở Mục trạch. Tất cả những việc này đều là con lên kế hoạch đúng không? Tốt, thực sự tốt lắm! Khương Nghiên Nghiên, con muốn mẹ nói gì với con đây? Con không muốn về nước sống, con là muốn ở lại bên cạnh Mục Đình Sâm! Con xứng sao? Con cũng không nhìn lại chính mình, con đã tự huỷ hoại mình thành cái gì rồi? Con không thể quên quá khứ với Mục Đình Sâm trở thành một người tốt sao? Cậu ta bây giờ là anh rễ của con!”
Khương Nghiên Nghiên nghẹn ngào nói: “Con không thể quên được! Con chỉ thích anh ấy, chỉ muốn nhìn anh ấy canh giữ anh ấy! Đối với mẹ, không phải mẹ chỉ muốn có một con rễ giàu có thôi sao? Ôn Ngôn và con đều là con gái của mẹ, ai ở với Mục Đình Sâm không phải đều giống nhau sao?”
Giờ phút này Trần Hàm cảm thấy Khương Nghiên Nghiên hoàn toàn hết thuốc chữa rồi, bà chưa từng cảm thấy một đứa con rễ quyền thế như Mục Đình Sâm lại có thể ảnh hưởng lớn như vậy đối với bà, trong mắt Khương Nghiên Nghiên, bà hoá ra chỉ là một người phụ nữ thèm muốn sự phù phiếm.
Bà sống nửa đời người sống đều minh bạch, tuổi của Khương Nghiên Nghiên chính là lúc mê muội.
Nghĩ đến Ôn Ngôn, Trần Hàm cảm thấy không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, xoay người xách vali bắt đầu thu dọn quần áo: “Tối nay chúng ta sẽ đi, mẹ sẽ không để con ở Mục trạch thêm một giây nào nữa.”
Thái độ của Khương Nghiên Nghiên cũng rất cứng rắn: “Con không đi! Mẹ muốn đi thì tự mình đi đi!”
Bực tức, Trần Hàm túm quần áo trong vali đập vào người Khương Nghiên Nghiên: “Nếu con không đi, mẹ sẽ nói với Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm những chuyện con đã làm!”
Khương Nghiên Nghiên mạnh dạn nói: “Mẹ sẽ không, mẹ không dám, mẹ phản bội con, cũng là lôi bản thân xuống nước, sau này mẹ sẽ không còn mặt mũi nào gặp lại Ôn Ngôn. Mong muốn lớn nhất đời này của mẹ không phải là Ôn Ngôn có thể tha thứ cho mẹ vì đã bỏ rơi chị ta sao? Nếu mẹ kể hết những chuyện con đã làm, chị ta sẽ hận mẹ.”
Trần Hàm hít một hơi thật sâu, không những không giận mà còn cười: “Ha ha, con nói đúng, mẹ thật sự sợ, nhưng mẹ cũng biết cái gọi là sai lầm lặp đi lặp lại. Mẹ không ngu ngốc mà bao che cho con đến cùng, đó mới là tự tìm đường chết, từ nay về sau mẹ sẽ không còn mặt mũi nào gặp lại Ôn Ngôn, bây giờ chúng ta rời đi, mẹ sẽ không thẹn với lòng, con không muốn rời đi cũng phải rời đi, hoặc bỏ đi với mẹ đường đường chính chính, hoặc là con sẽ bị Mục Đình Sâm ném ra ngoài, tự mình chọn đi.”
Khương Nghiên Nghiên hiểu tính khí của Trần Hàm, biết đã không thể diễn được nữa, cô ta lê đôi chân đang băng bó của mình ra khỏi giường, giúp thu dọn hành lý: “Mẹ ơi, con sai rồi được chưa? Con biết con không thể thắng mẹ, nhưng con thực sự muốn sống ở trong nước. Con thực không muốn ở cạnh anh Đình Sâm, chỉ cần con nhìn thấy anh ấy là được. Sau này chúng ta ở lại trong nước có được không? Đừng đi…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!