Tiẽu Chấn Long dùng tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều của Hương Di Lan, nước mắt rơi từng giọt từng giọt trên mặt cô ấy, từ đầu đến cuối, biếu cảm khó tin vần luôn trên mặt Tiêu Chấn Long.
Lúc này khóe miệng Hương Di Lan đang lộ ra nụ cười nhàn nhạt, là một nụ cười đầy vẻ thỏa mãn, là một nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Mặc dù thân thế trong trắng không thế cho người đàn ông mình yêu thật lòng, nhưng trước khi Hương Di Lan đi, câu nói kia của Tiêu Chấn Long đã đủ bù đắp mọi thứ, bao gồm linh hồn, bao gồm thân xác.
Tiẻu Chấn Long ỏm thi thế của Hương Di Lan vào lòng thật
chặt, dùng gò má mình dán lên cái trán đã sớm lạnh như băng của Hương Di Lan. Mặc dù thân thế của Hương Di Lan đã dần dần lạnh như băng, nhưng Tiêu Chấn Long cảm thấy, dường như Hương Di Lan vẫn còn sống. Tiêu Chấn Long vùi đầu trong ngực Hương Di Lan, nhắm mắt, thành kính cảm nhận nhịp tim đập của Hương Di Lan.
Là ảo giác sao? Trái tim của Hương Di Lan vẳn còn đang nhảy nhót, cô ấy còn cười với tôi. Khóe mắt Tiêu Chấn Long lại chảy ra hai hàng lệ nóng như lửa, thấm ướt vạt áo Hương Di Lan, nước mắt xuyên thấu qua vạt áo, sưởi ấm lòng ngực của Hương Di Lan. Mặc dù từ trước đến nay hai người chưa từng gần gũi thế này, nhưng từ đây hai người không còn xa lạ nữa, bởi vì Hương Di Lan mãi mãi trong lòng Tiêu Chấn Long.
Ánh trăng trong công viên Tĩnh Vản trong suổt như thủy ngân, chiếu lên người Tiêu Chấn Long và Hương Di Lan trong lòng anh, tựa như vào giây phút này, giữa trời đất này chỉ còn lại đang ôm ấp quấn quýt lấy nhau.
Nếu như Tiêu Chấn Long có năng lực đế cho thần chết dừng bước thì anh nguyện dùng thứ quý giá nhất của mình để đổi lấy người mà mình yêu nhất, dù là chính sinh mạng của anh. Nhưng anh không thể, cuối cùng Hương Di Lan vẫn phải đi xa.
“Rốt cuộc hai người còn muốn ôm đến lúc nào nữa?” Một tiếng gầm to quái dị phát ra từ miệng Trần Kiệt Giai đã phá vỡ cảnh tượng đẹp đẽ mà thê lương này, cũng kéo Tiêu Chấn Long đang từ ảo tưởng về với thực tế.
Tiêu Chấn Long mạnh mẽ mở mắt, nhẹ nhàng buông Hương Di Lan từ trong lòng ra, cứ như rất sợ sẽ làm thứ quý giá nhất trong lòng mình lại bị thương vậy, nhẹ nhàng đặt cô ấy trên bãi
cỏ công viên. Tiêu Chấn Long hơi sửa sang lại mái tóc rối loạn của Hương Di Lan, cởi áo khoác của mình ra và chậm rãi đắp lên người Hương Di Lan, đồng thời dùng giọng nói dịu dàng dị thường nói với Hương Di Lan.
“Di Lan à, em đợi anh một lát, anh khiến cho tất cả những kẻ đã tốn thương em phải chôn theo em, nhưng vậy trên đường xuống suối vàng, em sẽ không phải cô đơn rồi!”
Tiêu Chấn Long đứng lên, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm vô tận, nhớ lại từng khoảnh khắc ở bên Hương Di Lan lúc trước, nhớ lại tiếng cười nói khi hai người ở cạnh nhau, nhưng tất cả những thứ này đều bị tên cầm thú Trần Kiệt Giai phá hư hết, hủy hoại Hương Di Lan, càng hủy đi sinh mạng tuổi trẻ của cô ấy.
Trần Kiệt Giai! Tên khốn kiếp này! Tao muốn cho mày nợ máu phải trả bằng máu!! Tiêu Chấn Long siết chặt nắm đấm, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
“A…”
Theo sau tiếng thét của Tiêu Chấn Long, xương xốt răng rắc ba tiếng vang dội, cổ nổi gân xanh, toàn thần gần như đỏ bừng như màu máu. Rõ ràng Tiêu Chấn Long cảm nhận được luồng hơi thở bạo ngược kia đang căng phòng lên dữ dội, nhanh chóng xông phá phòng tuyến tinh thần của Tiêu Chấn Long, tràn ra khắp chân tay thân thế anh. Theo sau sự lan tràn điên cuồng và mãnh liệt của luồng hơi thở bạo ngược, thân thể Tiêu Chấn Long phát sinh biến hóa, cơ bắp toàn thản tăng vọt ba phần, cho đến khi xé rách chiếc áo bó sát trên người Tiêu Chấn Long, áo thun bị xé rách thành mảnh vụn dưới luồng hơi thở mạnh mẽ đầy áp lực này, có mảnh bay theo gió rơi xuống đòng cỏ, có mảnh bay lượn trên bầu trời đêm yẽn tĩnh.
Tiêu Chấn Long ở trần, trên mặt ngập tràn lửa giận, gân cố nhúc nhích, đôi mắt như sắp chảy máu. Nửa thân trên tràn đầy vỏ số vết sẹo – dấu vết còn lại trong khoảng thời gian còn ở Thành Bắc, cơ bắp căng phồng nên các vết sẹo cũng căng lẽn, da thịt chính giữa vết sẹo đã căng phồng từ trắng đến đỏ, thậm chí có vết sẹo đã mắt đầu rỉ máu. Lúc này Tiêu Chấn Long chưa chiến mà đã chảy máu, trên người chảy đầy máu tươi của mình, hai quả đấm là máu tươi trong cơ thế của Hương Di Lan. Hai nắm đấm bắt đầu lần lượt đòi lại nợ máu từ đám người Trần Kiệt Giai.
Nợ máu chỉ có thế trả bằng máu.
Đám người Trần Kiệt Giai có mặt ở hiện trường đầy vẻ không tưởng tượng nối nhìn chằm chằm vào biến hóa của Tiêu Chấn Long. Bọn họ biết đây là dấu hiệu một người giận dữ đến phát cuồng. Chỉ là không ai ngờ Tiêu Chân Long thật sự nối giận sẽ có dáng vẻ như thế này.
Quá đáng sợ! Đây là cảm giác chung của hơn tám trăm người xã đoàn Tam Liên có mặt ở đây, không ai dám nghi ngờ luồng hơi thở chết chóc muốn nố tung, đang ẩn chứa trong thản thể Tiêu Chấn Long, bởi vì bọn họ đã cảm nhận được một cách rõ ràng, vị trí Tiêu Chấn Long đang đứng phát ra từng trận hơi thế chết chóc, chèn ép bọn họ không thở nối. Nhưng đáng sợ còn không phải là những thứ này.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Trần Kiệt Giai, đều nhìn thấy mái tóc của Tiêu Chân Long đang dền dần từ đen thành trắng, là tuyết rơi sao? Là mùa đồng đã đến à?
Tất nhiên không phải!
Không ư? Vậy tại sao tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều cảm nhận được con ớn lạnh rùng mình đến từ mùa đông.
Không ư? Vậy tại sao tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều nhìn thấy một loại cảnh tượng quỷ dị xuất hiện trên người Tiêu Chấn Long?
Cùng với việc khí thế của Tiêu Chấn Long dâng cao đến đỉnh, cho đến lúc toàn bộ mái tóc đều biến thành màu trắng như tuyết.
Trắng đến dọa người, trắng làm trong lòng tất cả mọi người đều bốc lên khí lạnh mùa đông. Màu tóc trắng như tuyết và màu trắng của ánh trăng hòa hợp vào nhau, càng tăng thêm sức mạnh, phối hợp chặt chẽ, bố sung cho nhau. Xưa kia có Ngũ Tử Tư một đều sầu bạc tóc, chưa từng nghe nói thời bây giờ có người tức giận trắng tóc, đúng là giận dữ xông ải vì người đẹp sao?
Dưới ánh trăng xơ xác tiêu điều dị thường là một người đang đứng, mái đầu bạc trắng như tuyết, toàn thân đỏ lên màu máu, hơn nữa cả người tỏa ra hơi thở chết chóc kinh khủng, toàn bộ khồng khí khắp nơi đều là hơi thở giết chóc làm người ta hít thở khó khăn. Anh chính là Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long từ từ quay đầu nhìn Trần Kiệt Giai, cặp mắt kia lộ ra hơi thở chết chóc, giống như thanh kiếm bén nhọn, đau nhói tim phối Trần Kiệt Giai. Trần Kiệt Giai phản xạ có điều kiện, móc một khấu súng lục đen nhánh từ trong ngực ra, nhắm vào Tiêu Chấn Long. Bây giờ Trân Kiệt Giai cảm thấy, mặc dù đẳng sau mình đứng ngàn vạn binh sĩ, vần chỉ một mình gã ta phải đối mặt với Tiêu Chấn Long. Gã ta rung động thật sâu vì hơi thở giết chóc của Tiêu CHấn Long. Từ trước đến giờ, gã ta chưa từng thấy ai có thế hận mình đến tột đỉnh
thể này. Không, nỗi hận này không phải là đối với một mình Trần Kiệt Giai gã, mà đối với đội ngũ hơn tám trăm người xã đoàn Tam Liên đang có mặt ở đây.
Dường như bốn người vệ sĩ bên cạnh Trần Kiệt Giai cũng lây nhiễm cảm xúc của gã ta, mổi người đều móc một khấu súng từ trong ngực ra, đều nhắm vào Tiêu Chấn Long. Bảy giờ có năm nòng súng đồng thời nhắm vào Tiêu Chấn Long.
“Trân Kiệt Giai! Hôm nay tất cả bọn mày đều phải chết!” Tiêu Chấn Long gằn từng chữ.
Trong lúc bất chợt, bầu trời đẽm thối qua một áng mây trôi, lập tức che khuất ánh trăng, trong nháy mắt tất cả rơi vào bóng tối ngắn ngủy, người ở nơi này sau tiếng rõng to của Tiêu Chấn Long, rút dao gãm ba cạnh bên người ra, phóng về phía xã đoàn Tam Liên của Trân Kiệt Giai.
Tiêu Chấn Long bạc tóc! Giết chết không cần luận tội!
Tại giây phút mây đen che khuất ánh trăng, Trần Kiệt Giai nghe thấy tiếng gào của Tiêu Chấn Long. Chỉ thấy một bóng đen lao cực nhanh về phía mình, sau đó một luồng hơi thở chết chóc ngập trời điên cuồng ập đến phía mình. Trong lúc hoảng loạn, Trần Kiệt Giai lập tức bóp cò. Theo sau hai tiếng đoàng “đoàng, đoàng” kia, bóng đen kia dừng lại. Trực giác nói cho Trần Kiệt Giai, chắc hẳn hai phát súng kia của anh bắn trúng Tiêu Chấn Long, chỉ là không biết bắn trúng chổ nào.
Trần Kiệt Giai hài lòng cười gằn, trong đầu nghĩ, mày ghê gớm đến đâu cũng là thản thế từ máu thịt, mày nhanh nhẹn cờ nào cùng làm sao có thế chống đỡ súng đạn trong tay tao chứ?
Lúc này, mây đen trôi đi, ánh trăng lại rơi đầy bãi cỏ. Nhờ ánh trăng, tất cả mọi người nhìn thấy Tiêu Chấn Long quỳ một chân trên đất, đầu gối phải nửa quỳ trên cỏ, có người tỉ mỉ phát hiện, trên đùi anh có một dấu đạn, còn cả trên cánh tay trái cũng có một dấu. Nhưng mà để mọi người kỳ quái là hai nơi này cũng chỉ chảy máu rất ít, cũng không xuất hiện tình huống máu phun như suối.
Cho nên phát sinh ra loại chuyện này, hoàn toàn bởi vì giờ khắc này toàn bộ bắp thịt trên người Tiêu Chấn Long đều trong trạng thái cực độ căng thẳng dưới động lực của luồng hơi thở hung ác kia. Đầu đạn vừa tiến vào bắp thịt đã lập tức bị vảy chặt, dưới tình huống như vậy, mặc dù máu chảy không nhiều lắm, nhưng đau đớn lại vượt xa vết thương do đạn bắn thông thường. Nhưng trông Tiêu Chấn Long lại không giống đang đau như thế, anh nhẹ nhàng vuôt ve vết thương trên đùi, đứng dậy vững vàng một lần nữa, nghiêng người căm tức nhìn Trần Kiệt Giai.
Chỉ thấy Trần Kiệt Giai hoảng hốt, khủng hoảng chưa từng có bao lấy gã ta, Tiêu Chấn Long trước mắt như một vị chiến
thằn, lại tựa như một sứ giả địa ngục, sứ mệnh của anh chính là đến thu lấy tính mạng gã ta, hơn nữa cho người ta cảm giác tựa như không đạt mục đích sẽ không bỏ qua. Cảm xúc của Trân Kiệt Giai nhất thời mất khống chế, gã ta đứng dậy la lớn.
“Con mẹ nó! Bọn mày mù hết rồi à, nố súng cho tao! Bắn chết nó!” Trần Kiệt Giai gầm thét, dường như hoàn toàn quên mất rằng đằng sau mình còn có hơn tám trăm anh em.
Bốn người vệ sĩ vổn dĩ đã ngấn ra, lập tức phản xạ có điều kiện, ngấng đầu, một lần nữa giơ súng lên nhắm thắng vào Tiêu Chấn Long, định bóp cò.