Ngoại trừ máu lạnh vẫn là máu lạnh! Rốt cuộc đằng sau tấm mặt nạ màu đen đang ấn núp một người như thế nào? Thật sự giống như một cỗ máy giết người, mà đội ngũ xã đoàn Tam Liên giống như một đám thịt đang bị đưa vào cối xay thịt, chỉ cần vừa đến gần quân Cờ Đen là lập tức bị xoắn nát bấy. Chém giết bằng vũ khí lạnh, liều mạng là thực lực chân chính của hai bẽn, liều mạng là tính mạng của mồi người.
Hai bên đối đầu, người gan dạ thắng.
Nhớ đến cái chết thảm của Hương Di Lan, lửa giận của Tiêu Chấn Long lại bốc cao một lần nữa, ngọn lửa báo thù chỉ có dùng máu tươi của kẻ địch mới có thế dập tắt. Tiêu Chấn Long xông vào đám người, thấy người của xã đoàn Tam Liên là lại điên cuồng thọc một trận, cho đến khi thân thế người này bị thọc sắp nát. Cảm xúc giận dữ có thể khiến con người ta mất đi lý trí, câu nói này không sai, ít nhất đối với Tiêu Chấn Long là như vậy. Chỉ chốc lát sau, toàn thân Tiêu Chấn Long từ đầu đến chân đều nhuộm đẫm máu tươi, có cảm giác giống như vừa tắm máu xong vậy, cả người chính là một người máu. Sự lạnh lùng và dũng mãnh của Tiêu Chấn Long khiến tất cả mọi người trong đội Cờ Đen đều hết sức chấn động, đồng thời cũng rung chuyến ý chí chiến đấu của đội ngũ xã đoàn Tam Liên.
Một tiếng, có lẽ còn chưa đến một tiếng, trên mảnh đất trổng này đã nằm đầy thi thế, dùng máu chảy thành sông, xác phơi khắp chốn để hình dung cũng không quá đáng. Đội ngũ xã đoàn Tam Liên ngã xuống đất ngốn ngang, tình cảnh đội ngũ tám trăm người ngã xuống chết thảm làm cho tất cả những người có mặt tại hiện trường đều cả đời khồng thể quên nổi. Nhưng mà càng làm cho người ta khó quyên là Tiêu Chấn Long cô đơn đứng yên trong sân với cả người đầy máu tươi. Đột nhiên Tiêu Chấn Long lấy điện thoại di động trong túi quần ra, gọi một cú điện thoại.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tiêu Chấn Long chỉ nói một chữ, đó chính là “Giết!”, sau đó lập tức cúp điện thoại, đi ra ngoài hiện trường.
Lúc này một người trong quân Cờ Đen ra lệnh: “Dọn dẹp thi thế, kiểm tra thương vong!” “Vâng!” “Vâng!”…
Từng hiệu lệnh truyền tới, chỉ chốc lát sau đã có người báo cáo.
“Báo cáo đội trưởng, xã đoàn Tam Liên đã bị tiêu diệt toàn bộ, bên ta không một ai thương vong, chỉ có mấy người bị thương nhẹ.” Một người lớn tiếng báo cáo với người vừa rồi phát ra hiệu lệnh.
Người này bước nhanh đến bẽn cạnh Tiêu Chấn Long, chuẩn bị báo cáo tình huống lại cho anh.
Tiêu Chấn Long khoát tay chặn lời anh ta và nói: “Tôi biết rồi, mang Trần Kiệt Giai tới đây cho tỏi!” “Vâng!”
Sau một lát, mấy người mang Trần Kiệt Giai đã ngây ngốc đến chỗ Tiêu Chấn Long. Tiêu Chấn Long hít sâu một hơi, dùng giọng hòa hoãn nói: “Còn nhớ tôi nói gì chứ? Nếu như ông dám động đến Hương Di Lan dù chỉ là một sợi tóc, tôi sẽ khiến ông phải hối hận vì đời này làm người!” “Cái gì?” Trần Kiệt Giai vô cùng hoảng sợ nhìn khuôn mặt đầy máu me của Tiêu Chấn Long đang ở trước mắt. Giờ phút này gã ta mới biết thực lực chân chính và thủ đoạn của Tiêu Chấn Long.
Đối với một người, cái chết không phải là đáng sợ nhất.
Sống không bằng chết mới là kinh khủng nhất đối với một người.
Lúc còn ở Thành Bắc, có lẽ Tiêu Chấn Long biết rõ hơn bất kỳ ai, cái gì gọi là cảm giác sống không bằng chết, cái gì mới có thế khiến một người cảm thụ được sự sợ hãi khi sắp gặp phải cái chết.
Tiẽu Chấn Long cảm thấy lần này anh có thế dần dần khống chế được cảm xúc của mình, tuy rằng hơi thở hung ác vẫn còn hoành hành trong cơ thế, nhưng Tiêu Chấn Long đã có thế áp chế ý muốn giết người, nếu không thì Trần Kiệt Giai trước mặt đã chết một vạn lần từ lâu rồi.
Cỏ trong công viên Tĩnh Vân nồng nặc mùi máu tanh khiến người khác nôn mửa, thỉnh thoảng có làn gió thu thối qua xen lẫn mùi máu khẽ nói cho người khác biết rằng ở nơi này vừa xảy ra một trận chiến khốc liệt. Quân Cờ Đen đang thu gom các thi thế của xã đoàn Tam Liên lại với nhau đế tiện cho việc dọn dẹp, còn về việc dọn dẹp thế nào thí không ai đề cập đến, cũng không ai nói với bọn họ rằng Tiêu Chấn Long không quan tâm đến vấn đề này. Xử lý thi thể như thế nào tự động sẽ có người làm, giờ đây Tiêu Chấn Long còn đang suy nghĩ xem nên trừng trị cái tên Trần Kiệt Giai không bằng cầm thú này ra sao.
Nếu như có thế áp dụng thử mười nghìn cách chết trên cùng một người, Tiêu Chấn Long cho rằng người đó nhất định phải là Trần Kiệt Giai.
‘Treo ngược gã ta lên, sau đó lột sạch quần áo ra!” Tiêu Chấn Long chỉ về phía Trần Kiệt Giai rồi ra lệnh cho các anh em quân Cờ Đen.
“Dạ, đại ca!” Mấy anh em ba chân bốn cắng đi tới, bắt đầu cởi quần áo của Trân Kiệt Giai, Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết rất tự giác đi tới bãi đất trống phía bên kia, hai người phụ nữ như các cô ấy không muốn nhìn thấy bộ dạng xấu xí của Trân Kiệt Giai khi không mặc quần áo.
“Tiêu Thiên Long, mày… Mày… Mày.” Trần Kiệt Giai nối đóa, gã
ta không ngờ rằng việc đầu tiên Tiêu Chấn Long làm chính là cởi sạch quần áo của gã ta, đây là một sự sỉ nhục đối với Trân Kiệt Giai. Nhưng dù cho có dùng sức đến đâu thì cũng chẳng là gì so với anh em quân Cờ Đen mạnh như sói như hố, trong phút chốc gã ta chỉ còn sót lại mổi cái quần đùi.
Từ đầu đến cuối Tiêu Chấn Long luôn đứng quay lưng về phía Trần Kiệt Giai, tất cả mọi người đều không biết anh đang suy nghĩ gì, đang chờ đợi điều gì, nhưng mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long thì chác chắn phải thực hiện.
Đảy là một trong những quy tắc hành động quan trọng nhất của quân CỜĐen.
Cuối cùng Trân Kiệt Giai cũng bị quân Cờ Đen lột sạch, ôm hai chân ngồi xốm trên mặt đất, dầu sao cuối thu ở Đài Bắc vần rất lạnh, đặc biệt là đối với người không có mảnh vải che thân như Trân Kiệt Giai.
“Đại ca Tiêu, cầu xin cậu thả tôi ra đi! Tôi sẽ cho cậu toàn bộ tài sản, chỉ cần cậu chừa lại cho tôi một con đường sổng mà thôi.” Trần Kiệt Giai ngồi xốm dưới đất đau khố cầu xin Tiêu Chấn Long, trước kia kiêu ngạo bao nhiêu thì giờ đây lại đê hèn bấy nhiêu, khiến người ta không khỏi cảm thấy chán ghét.
“Reng… Reng…” Điện thoại của Tiêu Chấn Long reo lên.
“Đại ca, toàn bộ địa bàn của xã đoàn Tam Liên đã được chúng ta tiếp quản…”
“Tốt lắm, tôi hiểu rồi!” Tiẽu Chấn Long cúp điện thoại, xoay người đá vào Trần Kiệt Giai đang ngồi trên đất khiến gã ta văng tới bãi cỏ bên cạnh như một viên thịt vậy.
“ông xứng đế nói điều kiện với tôi à! Treo ngược gã ta lên!” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
Các anh em quân Cờ Đen kéo Trần Kiệt Giai vừa bị Tiêu Chấn Long đá đến mặt bê bết máu từ sân cỏ ra, thoáng cái gã ta đã bị treo lên thân cây bên cạnh.
‘Tiêu Thiên Long, cái tên khốn kiếp này, có gan thì mày giết tao đi, nếu không tất cả anh em của xã đoàn Tam Liên sẽ khiến cho mày xương cốt cũng không còn!” Trần Giai Kiệt bị treo lên giống như một con lợn sắp bị làm thịt, không ngừng la ó ở trẽn
cây.
Nghe được lời nói của Trần Giai Kiệt, Tiêu Chấn Long dùng ánh mắt cợt nhã nhìn gã ta, xoay người đi về phía Hương Di Lan đang nằm, vừa đi vừa nói: “Quên nói cho ông biết, bắt đầu từ hôm nay xã đoàn Tam Liên sẽ bị xóa bỏ khỏi giới hẳc đạo ở Đài Loan!”
“Cái gì?” Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chấn Long, nghe được lời anh nói, Trân Kiệt Giai cảm thấy như có một thau nước lạnh dội từ trên đầu xuổng, khiến gã ta lạnh lẽo cả người.
Trần Kiệt Giai chưa bao giờ nghĩ rằng, mình ở Đài Nam, không! Là xã đoàn Tam Liên ở trong giới hắc đạo Đài Loan xưng hùng xưng bá nhiều năm lại có thế bại dưới tay Tiêu Chấn Long chỉ trong một đêm. Đây là chuyện không thế nào, mặc dù hôm nay gã ta đã mang theo toàn bộ đội ngũ tinh nhuệ của xã đoàn Tam Liên nhưng anh em ở các đường khấu của thành phố Đài Nam cũng không phải ăn chay, làm sao có thể bị thanh niên trước mắt này nói tiêu diệt là tiêu diệt được chứ?
Chắc chắn là anh đang lừa dối gã ta! Trằn Kiệt Giai kiên định
nghĩthầm.
‘Tiêu Thiẽn Long, mày nghĩ mày là ai! Thật sự có khả năng diệt trừ xã đoàn Tam Liên chỉ trong một đêm à?” Trân Kiệt Giai lớn tiếng chất vấn Tiêu Chấn Long.
Đi được nửa đường, Tiêu Chấn Long quay đầu nhìn về phía Trần Kiệt Giai nói: “Câu hỏi này, ông mang theo xuống địa ngục đế thảo luận với đám anh em của mình đi.” Nói xong, anh bỏ qua Trần Kiệt Giai vẫn còn đang khỏa thân treo trên cây, tiếp tục đi về phía thi thế của Hương Di Lan.
“Hương Di Lan! Em nhìn xem, tôi đã báo thù cho em rồi! Em nói đi, em muốn xử lí người này thế nào?” Tiêu Chấn Long ôm Hương Di Lan ngồi trên cỏ, nhìn Trần Kiệt Giai, nói với giọng điệu dịu dàng lạ thường.
Lúc này nếu như có một ai đó không rõ chuyện bước vào bãi đất trống của công viên Tĩnh Vân, nhất định sẽ bị dọa cho tim đập chân run. Vào một đêm trăng thanh vắng, trong không gian rộng rãi thoáng đãng ở công viên rừng Tĩnh Vân, có hàng trăm xác chết nằm la liệt trên mặt đất, thi thoảng có thế nhìn thấy vết máu chảy trên bãi cỏ, mà ở giữa đống thi thế rộng lớn còn có một người thanh niên tóc hoa rảm toàn thân dính đầy máu tươi đang ỏm lấy xác một người phụ nữ thì thầm to nhỏ.
Những người có mặt ở đây đều là những nhản vật đã từng chứng kiến khung cảnh máu me, ngay cả quản Cờ Đen chưa từng xuất đạo giang hồ cũng đã nhìn thấy trong khi huấn luyện, tuy nhiên lúc bấy giờ ai nấy đều rung động sâu tận đáy lòng trước cảnh tượng này. Tinh cảnh quỷ dị này sẽ không bao giờ lặp lại thêm một lần nữa, cho nên mọi người lặng lẽ nhìn Tiêu Chấn Long đang ngồi ở giữa sân và Hương Di Lan đã chết
từ lâu trong vòng tay anh.