Thản thế đau đớn dữ dội khiến Tiêu Chấn Long ung dung tỉnh lại, làm sao tôi còn chưa chết, trong lòng Tiêu Chấn Long cười khố nói, hiện tại cái chết đối với Tiêu Chấn Long mà nói có thế là giải thoát lớn nhất.
Hầu như liên tục hai ngày nay Tiêu Chấn Long đều rơi vào trạng thái điên cuồng, khiến thân thế Tiêu Chấn Long nhận thử thách to lớn, quần áo trên người đã bị Tiêu Chấn Long xé toang, trên gương mặt thanh tú càng gầy gò. Hôm nay anh ở trần, tay và chân đều là vết thương chồng chất, xung quanh vách tường cũng nhuộm đầy vết máu lúc Tiêu Chấn Long điên cuồng lưu lại, tỏa ra mùi máu tanh mơ hồ.
Ăn xong thức ăn quản ngục đưa tới, Tiêu Chấn Long cảm giác tinh thần tốt hơn, thần trí cũng không thế khống chế giống hai ngày trước, thậm chí trạng thái hơi phấn khởi.
Tiêu Chấn Long không biết tội phạm chịu tới ngày thứ năm trong phòng tối Thành Bắc, vào lúc này đều sẽ có cảm giác này. Có lẽ là hồi dương trong miệng các cụ ông thường nói, hiện tại Tiêu Chấn Long đang ở trạng thái này.
Hần là Tiêu Chấn Long cảm thấy may mắn, có thế kiên trì đến ngày thứ năm ở phòng tối Thành Bắc, anh là người thứ tư, dù cho việc hiện tại ba người kia không có ở đây. Nhưng nếu như anh có thế sống ra khỏi phòng tối Thành Bắc, như vậy anh sẽ là người đầu tiên của nhà giam Thành Bắc.
Tiêu Chấn Long dựa lưng vào vách tường phòng tối, cảm giác lạnh như băng truyền khắp toàn thân làm không khỏi rùng mình, dù sao hiện tại đã là cuối mùa thu.
Hôm nay luồng khí xao động thân thế đặc biệt bình tĩnh, nhưng khó khi được yên tĩnh lại làm cho Tiêu Chấn Long mơ hồ cảm thấy bất an. Là cái gì đây? Tiêu Chấn Long không sờ tới giới hạn, trong lòng đã có đáp án, anh cẩn thận tìm tòi nhưng lại không có gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đột nhiên rùng mình lan khắp toàn thân, thản thế chết lặng ngắn ngủi qua đi cũng chưa từng xuất hiện cảm giác mong đợi ấm áp này. Trước kia Tiêu Chấn Long nghe giáo viẽn môn vệ sinh sinh lý giảng bài, một người rùng mình là do mỡ tự thân nhanh chóng thiêu đốt thu được nhiệt độ đế chổng đỡ cơ thế rét lạnh, nhưng anh rùng mình lại không có cảm giác ấm áp.
Nghĩ tới đây đột nhiên Tiêu Chấn Long cảm thấy cảm giác không tốt xỏng lên đầu, cảm giác nóng rực trong thân thế khó mà hiếu rõ vọt tới từ lòng bàn chân nhanh chóng hướng lên, không ngừng kích thích thần kinh não bộ của anh.
Rốt cuộc Tiêu Chấn Long biết bất an của anh đến từ nơi đâu, đây là điềm báo tinh thần sụp đổ, như người bệnh tâm thần trong bệnh viện đang rơi vào trạng thái điên cuồng hơn trước sẽ có trạng thái tỉnh táo lạ thường.
Luồng khí thiêu đốt như nước lũ không ngừng đánh thẳng vào mổi một dây thẫn kinh não bộ của Tiêu Chấn Long, dường như nhất định phải xông vào phòng tuyến cuối cùng này. Không chịu đựng nổi đau đớn làm Tiêu Chấn Long hét dài một tiếng, hình như muốn phát tiết tất cả tức giận trong lòng ra ngoài toàn bộ.
Từng tiếng thét dài theo không khí lưu động không ngừng truyền đến lỗ tai tội phạm hai viện lớn Nam Bắc. Lúc này trong viện lớn hai nhà giam Nam Bắc vô cùng yên tĩnh, bốn năm trăm người trong nhà giam yên tĩnh đến tiếng một cảy kim rơi xuống đất cũng có thế nghe thấy.
Mặc dù mồi tội phạm không cách nào chịu đựng nổi lạnh lẽo trong nhà giam Thành Bắc, nhưng tiếng thét dài không ngừng của Tiêu Chấn Long lại cảm nhận được hơi thở chết chóc thiết thực.
Lúc này ở nhà giam Nam Viện, đám người Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Vương Quang Khải đều nổi giận đấm đá cửa phòng tối đế làm dịu lo lắng của Tiêu Chấn Long.
Từ khỉ Nam mặt sẹo nói cho đám Lý Thế Vinh biết truyền thuyết liên quan tới phòng tối Thành Bác, Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú hối tiếc không thôi vì quyết định ban đầu của mình.
Chỉ mấy ngày, mổi khi nghe tiếng gào hơi yếu của Tiêu Chấn Long truyền đến từ phòng tối, bao gồm mấy người Lý Thế Vinh bên trong Nam Viện và tất cả tội phạm đều lớn tiếng reo hò, chúc mừng Tiêu Chấn Long gắng gượng qua một ngày trong phòng tối. Nhưng lúc đến ngày thứ năm nghe Tiêu Chấn Long kêu to, ai cũng có thể nghe ra Tiêu Chấn Long sắp không chịu nối, làm sao có thể không khiếm đám người Lý Thế Vinh bất lực gắt gỏng.
“Đại ca, anh xem Tiêu Chấn Long có thể chịu tới ngày thứ tám không?” Tên tội phạm đàn em thận trọng hỏi đại ca Bắc Viện là hòa thượng.
“Trừ phi là thần, nếu không định luật ba điên năm cuồng bảy
chết trong phòng tối Thành Bắc ai cũng không thế đánh vỡ!” Hòa thượng ném thuốc lá trẽn tay, hung hăng nói.
Dù cho nói như vậy, đối với Tiêu Chấn Long có thế chịu tới ngày thứ năm ờ phòng tối là sự thật không thể chổi cãi, hòa thượng cũng cảm thấy rất bất ngờ, đồng thời âm thầm may mắn quyết định lúc trước diệt trừ Tiêu Chấn Long là đúng.
Nghĩ tới đây, trên mặt hòa thượng không khỏi lộ ra vẻ đắc chí.
Ngay lúc viện lớn Nam Bắc âm thầm phỏng đoán sống chết của Tiêu Chấn Long, Tiẽu Chấn Long lại hét to lần nữa bên trong phòng tối Thành Bắc.
Lúc này Tiêu Chấn Long đang chịu tra tấn về tinh thần lẫn thế xác, luồng khí trong cơ thế vẫn không ngừng đánh thắng vào thần kinh Tiêu Chấn Long, dự định xé rách mỗi một tế bào trên người. Cảm giác này như ngàn vạn con kiến chậm rãi bò trẽn người, cắn xé từng miếng từng miếng da anh. Hai tay Tiêu Chấn Long không ngừng bắt, gãi thân thế, dường như muốn cào cấu tiêu diệt hết cảm giác đau khố không ngừng. Bây giờ Tiêu Chấn Long đã không có cảm giác với đau đớn, không còn ấn tượng đối với máu tươi. Mặc cho hai tay để lại từng vết máu đỏ tươi trên người, đầu ngón tay xen lẫn máu thịt bay múa trên khắp các bộ phận trong không gian nhỏ hẹp, Tiẽu Chấn Long điên cuồng tiêu hao thân thế, tiêu hao tinh thần của mình.
Tiêu Chấn Long trải qua bổn ngày sổng trong phòng tối, tâm trí đã trở nên kiên cường như tượng sắt, từ đầu tới cuối luôn duy trì thanh tỉnh ở nơi sâu nhất. Anh biết nếu như chút thanh tỉnh này cũng đánh mất, anh thật sự cách cái chết không xa, chỉ là hiện tại anh đã không cách nào ức chế hành động điên cuồng của mình.
Sống mấy ngày tối tăm không ánh mặt trời trong phòng tối khiến làn da Tiêu Chấn Long tráng bệch, cơ thế điên cuồng tàn phá bừa bãi khiến tóc Tiêu Chấn Long bạc trắng, hai mắt đỏ bừng lộ ra ánh mắt đẫm máu, giết người. Trên người trên mặt toàn bộ đều là vết máu loang lố lưu lại sau phát điên,
Tiẽu Chấn Long không thể tự kiềm chế nắm chặt hai tay điên cuồng đánh vào cửa sắt phòng tối, từng tiếng thét dài không ngừng quanh quấn trong không gian nhỏ hẹp của phòng tối.
Quá mệt mỏi, sức lực cơ thế tiêu hao làm hai chân Tiêu Chân Long quỳ gối, hai tay chống đất, thở hồng hộc.
Tiêu Chấn Long có được cơ hội thở một lát, đầu óc đang nhanh chóng xoay tròn.
Tiếp tục như vậy không được, dù cho không phát điên thì cũng sẽ mệt mỏi chết. Nhất định phải nghĩ cách dời đi lực chú ý, đúng! Nghĩ cách chuyển dời lực chú ý, nghĩ gì đây, nghĩ gì đây… Ông trời ơi! Mau nói cho tôi biết, tôi nên làm gì! Tiêu Chấn Long lớn tiếng hỏi mình trong lòng.
Đột nhiên một suy nghĩ hiện lên tâm trí Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long bất chợt nghĩ đến hòa thượng. Nghĩ tới hòa thượng ngồi thiền, vì sao hòa thượng trong chùa ngồi thiền có thể ngồi tới mười ngày nửa tháng mà không xuất hiện tình huống như mình bảy giờ? Vì sao… Vì sao… Tiêu Chấn Long nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên một đáp án hiện lên, đúng! Là lòng không tạp niệm, lòng không tạp niệm thì mọi suy nghĩ sẽ không được sinh ra, suy nghĩ không sinh ra thì có thể không còn mong muốn gì.
Tiêu Chấn Long biết hiện tại tinh thằn mình đã đến ranh giới chuấn bị sụp đổ, là khát vọng muốn sống chèo chống anh đến bây giờ.
Vừa nghĩ ra cách có thế chống lại hành vi điên cuồng muốn giết chóc đẫm máu, Tiêu Chấn Long giống như bắt được cây cỏ cứu mạng.