Nói xong, chú Lục đột nhiên cảm giác được bả vai của mình bất ngờ bị đè nặng xuống, tiếp đó Tiêu Chấn Long đã mất hết sức lực, nằm ở trên bả vai của chú Lục, trong lòng chú Lục âm thầm nói không tốt. Lớn tiếng quát lên: “Lập tức chuẩn bị phòng bệnh!”
Lúc này cả tinh thần và cơ thế của Tiêu Chấn Long đều mỏi mệt, sau khi nghe thấy tin tức Vương Quang Khải không có chuyện gì, trái tim căng thắng cũng đột nhiên được buông lỏng ra khiến cơ thế rơi vào hôn mẽ…
Ba ngày sau, ánh sáng mặt trời ôn hòa chiếu vào một căn
phòng bệnh ấm áp trong bệnh viện Ai Tâm, trên chiếc giường bệnh ở chính giữa căn phòng có một người đàn ông trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi đang nằm, hai mẳt nhắm chặt lại, chỉ có lồng ngực không ngừng phập phồng nói cho tất cả mọi người ở bên trong phòng bệnh biết rằng người này chỉ đang ngủ say mà thôi.
Người trẻ tuổi đang nằm trên giường bệnh chính là Tiêu Chấn Long, tiếng ngáy khe khẽ đều đều vang lên, thính thoảng lại lọt vào trong lỗ tai của mọi người trong phòng, mà những người đứng trong phòng đều là những nhản vật cấp cao của Xã đoàn Nam Thiên, bao gồm Hỏa Phượng, Phiêu Tuyết, hai anh em Nam Bắc, Dương Tuấn Phương và Bùi Đức Lâm. Lưu Minh Nghĩa cũng đang nghỉ ngơi hồi sức ở bên cạnh Tiêu Chấn Long, chỉ có điều là tạm thời vần chưa thế xuống giường được.
Không bao lảu sau, cửa phòng bệnh của Tiêu Chấn Long bị đấy ra, mọi người quay lại nhìn thì thấy là chú Lục, tất cả đều theo lễ phép mà gật gật đằu với ông ấy.
Chú Lục hỏi nhỏ: “Đại ca vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Lưu Hoàng Tây nghe hỏi vậy thì chỉ khẽ lắc đầu, chú Lục trợn mắt nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ cũng đã ba ngày ba đêm rồi, dựa theo tình trạng thế chất của đại ca, dù thế nào thì hôm nay cũng nèn tỉnh lại rồi mới phải. Nghĩ đến đây, chú Lục lập tức ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Tiêu Chấn Long, vừa muốn cầm tai nghe lẽn thả vào trước ngực của Tiêu Chấn Long, chú Lục đã nhìn thấy được lông mày của Tiêu Chấn Long hơi hơi run nhẹ lên, chú Lục khẽ mỉm cười biết Tiêu Chấn Long sẳp tỉnh lại rồi.
Tiêu Chấn Long chẫm chậm mở hai mắt ra, người đầu tiên đập vào mi mắt chính là chú Lục, sau đó là những người anh em khác ở bên mép giường. Tiêu Chấn Long hỏi: “Chú Lục, Vương
Quang Khải thế nào rồi?”
Câu đầu tiên mà Tiêu Chấn Long hỏi sau khi tỉnh dậy không phải là tình trạng của chính bản thân mình, mà lại hỏi đến người bị thương nghiêm trọng nhất là Vương Quang Khải, điều này ít nhiều cũng khiến cho những người anh em khác ở trong phòng bệnh cảm thấy cảm động, nhìn thấy tình cảm chân thành giữa những người anh em mà cũng giống như chính mình đã tự trải qua vậy.
“Lo đại, yên tâm. Mặc dù Vương Quang Khải vẫn còn đang hôn mẽ chưa tỉnh, nhưng mà tính mạng thì vần giữ được.” Chú Lục nói.
Tiẽu Chấn Long hài lòng gật đầu, sau đó vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng vì đột nhiên cử động mạnh cho nên đã chạm tới miệng vết thương trên cánh tay, đau đến mức khiến Tiêu Chấn Long không kìm được mà xuýt xoa một hơi.
Chú Lục nói: “Chậm một chút!”
Nói xong thì từ từ đỡ Tiêu Chấn Long ngồi dậy, còn kè thêm gối ở phía sau lưng cho anh, đế cho Tiêu Chấn Long nửa tựa vào đầu giường bệnh.
“Đại ca, cậu thật sự đã dọa chết chúng tôi rồi, chúng tôi còn cho là cậu…” Bùi Đức Lâm với chất giọng oang oang nhìn thấy Tiêu Chấn Long tỉnh lại thì lập tức hô vang lên.
Nghe thấy tiếng hét này, Tiêu Chấn Long cũng phải vươn tay lên ngoáy lỗ tai, cười nói: “Tôi nói này Bùi Đức Lảm, giọng của anh có thế nào nhỏ xuống chút được không?”
Nghe thấy tiếng hét này, Tiêu Chấn Long cũng phải vươn tay lên ngoáy lổ tai, cười nói: “Tôi nói này Bùi Đức Lâm, giọng của anh có thể nào nhỏ xuống chút được không?”
Bùi Đức Lâm cười ngô nghê một tiếng, khiến cho chúng anh em ở trong phòng cùng bật cười lên sảng khoái, lập tức xóa bớt đi dư ảm buồn bã do mấy người bị thương mang lại.
“Đại ca, trải qua chuyện ngày hôm qua, anh xem xem có nên gọi mấy người anh Vinh quay về hay không?” Câu nói này của Lưu Hoàng Tây đã lập tức kéo sự chú ý của tất cả mọi người quay về với cảu chuyện mấy người Tiêu Chấn Long bị thương.
“Điều tra ra được là ai làm rồi sao?” Tiêu Chấn Long hỏi.
Lưu Hoàng Tảy lắc đầu phủ nhận nói: “Tuy nhiên, mặc dù không có chứng cứ, nhưng mà Lý Hữu Khiêm nói có thế là do người của hội Tam Hợp làm.”
Tiêu Chấn Long lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ai biết có phải là do có người cố ý vu oan giá họa hay không, bây giờ bọn họ chỉ mong sao chúng ta và hội Tam Hợp nhanh chóng đánh nlogisticsg sớm càng tốt, chỉ với một chút mưu kế này của bọn họ, tỏi dùng gót chân cũng có thể nghĩ ra được, chó cắn chó chỉ toàn một mồm lông!”
Nghe xong lời này của Tiêu Chấn Long, tất cả mọi người bị Tiêu Chấn Long chọc cho bặt cười. Mà nói xong chính bản thân Tiêu Chấn Long cũng cười cười, đột nhiên Tiêu Chấn Long nghĩ đến, hình như rất lảu rồi anh không nói chuyện cùng với mọi người như thế này, đúng lúc có thế nhân cơ hội này đế mở một cuộc họp.
“Hoàng Tây, việc thiết lập thông tin của tập đoàn Nam Thiên và
cồng ty logistics lên trẽn mạng lưới internet ở Đài Nam được
bố trí như thế nào rồi?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Ồ! Bây giờ đã có được sự ủng hộ của chính phủ Đài Nam, tất cả các thủ tục đều đã hoàn tất, bao gồm cả công việc trù bị cho tập đoàn Nam Thiên, bây giờ chỉ chờ một câu nói của đại ca, tập đoàn Nam Thiên lập tức có thể tiến hành hoạt động.” Hoàng Tây báo cáo lại theo đúng sự thật.
Cũng ngay vào lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, ai sẽ đến vào lúc này vậy chứ.
“Vào đi!” Tiêu Chấn Long nói.
Sau khi nhận được sự đồng ý, hai anh em Xa đấy một chiếc xe lăn đi vào phòng bệnh, mà người ngồi ở trên xe lăn lại chính là Lưu Minh Nghĩa, mặc dù vần còn có chút yếu ớt, nhưng mà trải qua hơn ba ngày nghỉ ngơi, tinh thần cũng coi như là rất tốt.
“Đại ca!” Ba người rối rít lẽn tiếng chào hỏi Tiêu Chấn Long.
Cũng may phòng bệnh của Tiêu Chấn Long rất rộng rãi, mặc dù có nhiều người đồng thời có mặt như vậy, nhưng vẫn chưa cảm thấy quá mức chật chội. Tiêu Chấn Long vội vàng bảo tất cả mọi người tự tìm cho mình một chỗ ngồi xuống.
“Minh Nghĩa, vết thương như thế nào rồi?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Không sao, anh yên tâm đi!” Lưu Minh Nghĩa trả lời.
“Khó cho cậu rồi, cảm giác lần đầu tiên bị thương do đạn bắn như thế nào?”
“Chỉ là hơi đau! Ha ha!” Nói xong, chính bản thân Lưu Minh Nghĩa cũng cười lên.