Đột nhiên Nam mặt sẹo phát hiện một chi tiết cực nhỏ.
Tiêu Chấn Long trong phòng tối bổng nhúc nhích, cảm giác của tôi là sai sao? Nam Mặt sẹo hỏi mình như vậy, chẳng lẽ Tiêu Chấn Long bị nhốt trong phòng tối bảy ngày còn chưa chết?
Anh ta vội vàng kéo đám người Lý Thế Vinh, nói ra phát hiện của mình. Đám người Lý Thế Vinh không thế tin nhìn Nam mặt sẹo, quay đầu lại nhìn Tiêu Chấn Long. Trương Anh Tú bước lên phía trước, bàn tay phóng tới động mạch chủ trên cố Tiêu Chấn Long, quả nhiên còn nhảy, nhưng đã cực kỳ yếu ớt. Dù cho là thế, Trương Anh Tú có thế xác định Tiêu Chấn Long còn sống. Anh ấy quay đầu kích động nói với Lý Thế Vinh: “Đại ca… Có thế cậu ấy còn sống.”
Sau khi nói xong, anh ấy đã lệ rơi đầy mặt, dù sao từ bên trong buồn phiền đột nhiên biến thành vui vẻ, Trương Anh Tú không biết nên khóc hay nên cười.
Dù gì đảy là một tin tức tốt, tốt đến dù cho Đại Lục thu phục Đài Loan, bị giải phóng quân đánh chết cũng thua tin tức này.
Đám người Lý Thế Vinh lập tức muốn lên trước kéo Tiêu Chấn Long lên, Nam mặt sẹo tranh thủ thời gian vươn tay ngăn Trương Anh Tú định ra tay lại.
“Từ từ. Anh em Tiêu ngồi quá lảu trong phòng tối, có thế cơ bắp xương cốt đều đã xơ cứng, anh tùy tiện kéo cậu ấy xuống như vậy, rất có thể sẽ làm cậu ấy bị thương. Mấy người chúng ta cùng nhau kéo cậu ấy xuống.”
Vào lúc quan trọng, Nam mặt sẹo lộ ra kiến thức hơn người của mình, sau đó anh ta xé một miếng vải trên người mình bịt kín hai mắt Tiêu Chấn Long, vừa làm vừa nói:
“Cậu ấy ở trong phòng tối quá lâu, cặp mât đã khỏng thích ứng được với ánh sáng mạnh bên ngoài, không dùng vải che lên, hai mằt sẽ bị mù.”
Đám người Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú đều thầm bội phục Nam mặt sẹo kiến thức phong phú, trong lòng không chỉ có thêm một tầng hiếu biết, mà còn có thêm một tầng kính nế anh ta.
Tiêu Chấn Long ở trong phòng tối đã bảy ngày hiện tại rơi vào bên bờ cái chết, có thể nói hai tay thần chết đã bắt được Tiêu Chấn Long, chỉ đợi ánh sáng cuối cùng trên phần mộ của Tiêu Chấn Long biến mất là có thế đem anh đi. Sau ngày thứ sáu Tiêu Chấn Long luyện tập khí công kết thúc, bởi vì mệt mỏi cực độ đã không ăn đồ quản ngục đưa tới mà nặng nề ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh lại đã là ngày thứ bảy, mẩy ngày không ăn gì làm thân thế Tiêu Chấn Long suy yếu cực độ, thậm chí đã không còn sức lực đứng lên, chớ nói chi là tiếp tục nối điên.
Chỉ có nhắm hai mắt, cố gắng không hoạt động thản thể, không tiêu hao nhiều năng lượng trong người. Ngay lúc này luồng khí tinh khiết của luyện tập khí công tạo ra tác dụng quan trọng bên trong cơ thế Tiêu Chấn Long, luồng chân khí tự động quản ngục nội tạng Tiêu Chấn Long, duy trì nhu cầu năng lượng thân thế cơ bản, hiện tại luồng chân khí này không đủ giết địch, nhưng quản ngục cơ thế có thừa. Ngay lúc này, đám người Lý Thế Vinh mở cửa phòng tối, một luồng không khí tươi mới tràn vào phòng tối khiến luồng chân khí yếu ớt bên trong cơ thế Tiêu Chấn Thiên cộng hưởng, bắt đầu chậm rãi chuyến động. Mà bây giờ thế chất của Tiêu Chấn Long còn không bằng một đứa bé vừa ra đời, chân khí trong cơ thế theo Tiêu Chấn Long hô hấp chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể, kéo theo chân khí yếu ớt từ từ chạy khắp toàn thân.
Tiếng la khóc của đám Lý Thế Vinh, Tiêu Chấn Long đã mơ hồ nghe được, nhưng anh không có cách nào nói với họ sự thật mình còn sống. Cuối cùng Tiêu Chấn Long dùng luồng chân khí cuối cùng trong cơ thể tạo ra âm thanh nói cho Lý Thế Vinh, nhưng đang dùng lực lại biến mất, đầu hơi chuyến động. Nếu như Nam mặt sẹo không chú ý tới động tác thật nhỏ này, có thế đám Lý Thế Vinh đã không nhìn thấy. Nếu như đợi đám Lý Thế Vinh lại than khóc vì Tiêu Chấn Long vài phút, có thế Tiêu Chấn Long sẽ thật sự ngỏm củ tỏi rồi.
Tiêu Chấn Long dùng hết chút sức lực cuối cùng, hiện tại hoàn toàn rơi vào hôn mẽ sâu, có thế nói anh đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan. Trong hỏn mê, có lẽ Tiêu Chấn Long đã nhìn thẩy thần chết đang cười gằn ngoắc tay với mình…
Mà anh lại không thế phản kháng, còn đang từ từ đi đến chỗ thần chết.
Quản ngục mở cửa vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm vào lối đi lên mặt đất của phòng tối Thành Bắc, trong lòng thầm nghĩ làm thế nào mới có thể được lợi từ đám người Nam mặt sẹo.
Đang miên man suy nghĩ, chỉ thấy đám người Nam mặt sẹo và Lý Thế Vinh khiêng một người từ dưới phòng tối đi lên. Không cần phải nói, đó chắc chắn là xác của Tiêu Chấn Long, có phải đã thối rữa rồi không, nếu không sao lại bốc mùi hôi thối như vậy, quản ngục nói thầm trong lòng. Đột nhiên anh ta hét lên với đám người đang khiêng Tiêu Chấn Long: “Cần túi đựng xác thì đến tìm tôi!”
Nghe được tiếng kêu của quản ngục, Vương Quang Khải lớn tiếng chửi: “Mẹ nó, anh ta đang gào cái quỷ gì thế?”
“Đừng nói nữa, cứu đại ca mới là quan trọng!” Lý Thế Vinh gằn giọng nói với Vương Quang Khải.
Vương Quang Khải lè lưỡi, vội vàng làm việc chăm chỉ, từ lúc ở trong ngục anh ấy đã sợ Lý Thế Vinh, anh ấy cũng không nói được là tại sao, chỉ là sợ mà thôi.
Giống như sợ mà không cần lý do, Vương Quang Khải nói thầm trong lòng.
Mặc dù đám người Lý Thế Vinh đang cõng Tiêu Chấn Long, nhưng bước chân của họ rất nhanh, trong chốc lát đã đến Nam Viện. Nói vài câu với người gác cống, Nam mặt sẹo móc từ trong túi ra vài phong bao lì xì đỏ, nhét vào tay người gác cổng, gác cống vầy tay một cái, mấy người lập tức lao vào phòng giam đặc biệt của Nam mặt sẹo.
Trong nhà giam có quy định một phòng giam chỉ được ở tối đa hai người, có lẽ vì sợ nhiều người có thế trốn thoát khỏi nhà
giam. Nhưng quy định là chết, con người là sổng, đặc biệt khi tiền có thế khiến một người nhắm mát giả vờ như không thấy gì, đây chính là chỗ tốt của tiền.
Căn phòng của Nam mặt sẹo tốt hơn nhiều so với nơi Lý Thế Vinh và những người khác ở, cũng càng lộng lẫy hơn, đáng ngạc nhiên nhất là trên giường còn có cả đệm lò xo, thật con mẹ nó biết hưởng thụ, trong lòng Vương Quang Khải thầm cảm thán.
Mấy người đặt Tiêu Chấn Long lên giường trước, lúc này Tiêu Chấn Long vẫn đang duy trì tư thế bắt chéo chân, cho dù chạy suốt một đường đến đây cũng không thay đối tư thế, đám người Lý Thế Vinh cảm giác như thứ mình khiêng không phải người, mà là một bức tượng Phật.
Nam mặt sẹo bảo Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Vương Quang Khải lần lượt xoa bóp cơ tay và chân của Tiêu Chấn Long, anh ta đi đến sau lưng Tiêu Chấn Long, bắt đầu xoa bóp eo của anh. Ngồi lâu khiến cơ eo của Tiêu Chấn Long cứng lại, gần như không thế lưu thông máu. Lý Thế Vinh vươn tay muốn gỡ hai tay đang đặt trên đầu khối của Tiêu Chấn Long ra, nhưng một lúc lâu vần không thể gỡ được tay anh ra. Không phải là không thế, chỉ là Lý Thế Vinh không dám dùng lực, nhìn đôi tay gằy guộc của Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh cảm thấy chỉ cần dùng sức một chút là ngón tay của Tiêu Chấn Long có thế bị bẻ gãy.
Nam mặt sẹo bảo Lý Thế Vinh xoa bóp từng ngón tay của Tiêu Chấn Long, các ngón tay được lưu thông máu thì sẽ trở nên mềm hơn, nhưng nhất định phải nhẹ nhàng. Sau đó Nam mặt sẹo dặn dò một đàn em xuống bếp tìm đầu bếp nấu một bát cháo loãng, cùng với một cái ổng hút.
“Anh Nam, cần ống hút đế làm gì?” Vương Quang Khải khó
hiếu hỏi.